An Mỹ Vân lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn An Kính Chi ra vẻ kiên cường khiến ai cũng cảm thấy động lòng.
Cô ta có nét giống Lý Tú nhưng lại khác biệt hoàn toàn về khí chất. Có lẽ vì xuất thân ở thành phố, An Mỹ Vân luôn mang dáng vẻ yếu đuối, kiều nệ, trái ngược hoàn toàn với sự thô ráp, đen đúa của Lý Tú.
An Tri Hạ thì hoàn toàn khác biệt. Do thiếu ăn thiếu mặc, cô trông gầy gò và khô cằn, dáng người thấp bé, mái tóc vàng khô xơ xác, gương mặt vàng vọt vô thần.
Chu Nam, mẹ ruột của An Tri Hạ, trước đây lấy được An Kính Chi một phần nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp và tính cách tháo vát. Nhưng An Tri Hạ, mặc dù mang vẻ ngoài giống mẹ, giờ đây đã không còn giữ được nét đẹp ấy do cuộc sống thiếu thốn.
Dù vậy, những lời lẽ đau khổ của An Mỹ Vân đã khiến An Kính Chi động lòng.
“Chuyện hôm nay coi như một sự hiểu lầm đi. Mỹ Vân, con cũng lớn rồi, sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận hơn.”
An Mỹ Vân vội vàng gật đầu đồng ý.
An Kính Chi không phải là không hiểu nhưng chuyện mặt dây chuyền chỉ là chuyện nhỏ, cũng chỉ là chút tranh cãi giữa hai đứa con gái mà thôi.
Sau khi nói xong, An Kính Chi quay sang nhìn An Tri Hạ: “Tri Hạ, con có yêu cầu gì ba cũng sẽ đáp ứng. Hôm nay, chúng ta cứ an tĩnh mà ăn bữa cơm, được không?”
An Tri Hạ hiểu ý ba mình muốn giải quyết việc An Mỹ Vân rời khỏi nhà.
Thực ra, so với việc đó, chuyện trước mắt chỉ là chuyện nhỏ. An Tri Hạ cũng không định tranh cãi quá nhiều ngay lúc này.
Đúng lúc đó, Chu Nam từ bên ngoài trở về, còn chưa vào tới cửa đã lên tiếng: “Lão An, Tri Ngang, mọi người về rồi sao?”
“Mẹ con về rồi.” An Kính Chi đáp và đứng dậy.
An Mỹ Vân vẫn quỳ dưới đất chưa kịp đứng lên, Chu Nam bước vào và nhìn thấy cảnh này, bất giác sững người.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ, là lỗi của con…” An Mỹ Vân nhanh chóng đứng dậy, cười nhẹ đi đến gần Chu Nam và đỡ lấy đồ vật trên tay mẹ, đồng thời giải thích qua tình huống vừa xảy ra.
An Kính Chi vẫn đứng đó, cô ta đương nhiên không dám thêm thắt gì quá mức khi giải thích.
Sau khi nghe xong, Chu Nam chỉ thở dài.
“Hóa ra là chuyện về sợi dây chuyền này à. Đúng là sự trùng hợp. Buổi sáng, sau khi ba và mọi người đi, Mỹ Vân còn nói với mẹ rằng Cao Nhị muội tặng cho nó một mặt dây chuyền rất đẹp, nó định tặng lại cho…” Chu Nam dừng lại một chút, không phải vì bà quên tên con gái mình mà chỉ đơn thuần là không muốn gọi An Tri Hạ là Tiểu Thảo.
Phụ nữ thường nhạy cảm hơn. Sau khi biết rằng con gái ruột của mình đã bị đổi từ khi mới sinh, Chu Nam đã phải chăm sóc một đứa trẻ khác suốt bao nhiêu năm, trong khi con gái ruột của mình lại chịu khổ sở ở nơi khác. Điều này khiến bà cảm thấy đau đớn và bứt rứt.
An Tri Ngang nhanh chóng chen vào: “Mẹ, em ấy tên là Tri Hạ, An Tri Hạ. Con đặt đó, dễ nghe không?”