Lưu Quân đã mơ về tương lai sáng lạn của mình, liền hứa với An Tri Ngang rằng nhất định sẽ dạy cho Cao Đại Tráng một bài học làm cho cả nhà họ Cao từ trong thâm tâm phải hối cải mà sống tử tế.
An Tri Ngang hài lòng nói lời cảm ơn, còn đem hai con gà trong số chiến lợi phẩm mới lấy được chia cho Lưu Quân: “Chúng ta là anh em, cậu cũng không cần phải khách sáo. Đây là bồi thường của nhà họ Cao vì đã nuôi con gái của chúng ta mấy năm qua. Anh em ở xa đến cũng không dễ, hai con gà này anh mang về mà ăn ngon nhé.”
Lưu Quân cũng không khách sáo mà nhận lấy hai con gà, lấy dây ra trói chân chúng lại rồi treo lên ghi đông xe đạp.
Thực tế là khi còn ở trong thành phố, họ cũng không thiếu trò như trộm gà, lấy trứng của người ta. Với danh tiếng của mình, chỉ cần không bị bắt tại trận, chẳng ai dám đến gây sự với họ.
Cũng chính vì thế mà băng nhóm thanh niên trí thức của họ rất hung hãn đến mức An Tri Ngang từng bị gia đình kỷ luật nặng nề khi tham gia cùng họ rồi bị ép buộc rời khỏi đội nhóm.
Tuy nhiên, An Tri Ngang vẫn là người biết điều. Dù rời nhóm nhưng vẫn giữ mối quan hệ tốt, thỉnh thoảng có việc cũng giúp đỡ lẫn nhau.
An Tri Ngang dẫn người trở về sau khi đã lấy được “chiến lợi phẩm” từ nhà họ Cao, còn Lưu Quân thì dẫn nhóm của mình quay lại nhà họ Cao để tiếp tục “chăm sóc” vợ chồng nhà đó.
Cả nhóm người đều hành động rất dứt khoát.
Nhìn cách làm việc của họ dễ thấy rằng Lưu Quân từng cùng An Tri Ngang “hoạt động” nhiều lần nên rất thành thạo.
Vừa vào nhà họ Cao, Lưu Quân ngay lập tức đổ tội lên đầu hai vợ chồng và bắt giữ họ. Sau đó, theo đúng lời An Tri Ngang dặn dò, Lưu Quân cùng đồng bọn bắt đầu đào bới nhà bếp của nhà họ Cao. Cuối cùng, họ đào được một cái rương lớn từ phía sau bệ bếp.
Lưu Quân vốn rất có kinh nghiệm, vừa đào ra cái rương đã ngay lập tức mở tung ra để kiểm tra.
Khi An Tri Hạ và An Tri Ngang trở về nhà Chu gia đúng lúc cả nhà chuẩn bị ăn cơm trưa.
Con heo choai choai mà họ mang về từ nhà họ Cao đã được nhốt vào chuồng heo của nhà Chu, gà vịt thì bị trói chân để một bên.
An Tri Ngang rất chu đáo mà đi từng nhà cảm ơn và hào phóng tuyên bố rằng con heo này sẽ được gϊếŧ vào buổi chiều để chia cho mọi người, không để ai phải tay không trở về sau khi đã giúp đỡ hắn.
Khi cần tạo mối quan hệ tốt với người khác, hắn làm rất khéo léo, không để ai cảm thấy khó chịu.
Dù sao đây cũng không phải là đồ của nhà mình, chia ra cũng không đau lòng gì.
Bà Chu thì ngồi trong phòng, lòng hơi tiếc nuối khi con heo này vẫn còn bé, gϊếŧ lúc này có phần hơi phí. Nhưng sau khi An Tri Ngang nói rõ lý do, bà cũng không phản đối, không muốn làm mất mặt cháu mình.
Kể từ sau khi trả thù nhà họ Cao, tâm trạng của An Tri Hạ đã khá hơn nhiều. Cô dường như đã quên chuyện An Kính Chi từng nói sẽ giữ lại An Mỹ Vân. Khi ngồi vào bàn ăn, cô không từ chối khi cha gắp thức ăn cho mình và còn nở nụ cười với ông.