Trương Tiểu Ái năm nay 24 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học được một năm, là một lập trình viên trong một công ty nhỏ, cũng giống như nhiều lập trình viên khác, mỗi ngày cô đều bận rộn đi làm vào sáng sớm, khuya khoắt mới mơ màng tan làm. Nhưng khác họ ở chỗ Trương Tiểu Ái là một cô nhi, người duy nhất nuôi nấng cô là bà ngoại cũng đã mất vào năm hai đại học, giờ chỉ có một mình cô ở nơi thành thị này, trong căn hộ bà để lại.
Căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, ở lầu một, nằm ở trung tâm thành phố cổ, là một nơi cực kỳ cũ kĩ, những người sống ở đây đều là những ông bà cụ tóc đã bạc trắng. Mỗi sáng sớm lúc bốn năm giờ đều có âm thanh tập thể dục của các cụ, buổi tối sau tám không còn một bóng người. Vì thế người gần như rạng sáng mới có thể tan làm như Trương tiểu Ái trở thành người cuối cùng dậy và về nhà cuối cùng.
Hôm nay ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ dài hạn, cũng là ngày sinh nhật của Trương Tiểu Ái, cô làm thêm tới mười giờ như mọi khi, lúc tan làm mua một cái bánh kem nhỏ của cửa hàng tiện lợi dưới công ty.
Trương Tiểu Ái thích tổ chức sinh nhật, cảm giác khi làm nghi thức thổi nến bánh kem làm cô không thấy cô đơn trong thế giới phù hoa này. Dù không còn người thân trên đời nhưng cô vẫn có tất cả tình yêu thương của ba mẹ.
“Cô gái, xin dừng bước.” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc bình thường đột nhiên duỗi bàn tay ra túm chặt ngón tay Trương Tiểu Ái, ngón tay thon thả dùng lực, cảm giác lạnh lẽo.
Trương Tiểu Ái bị tình huống đột ngột làm cho sợ hãi lông tơ dựng đứng lên, theo bản năng tránh xa tay người phụ nữ kia, lùi lại một bước ôm chặt túi xách. An ninh trong thành phố từ trước đến nay đều khá ổn, hàng năm đều đi bộ về đêm không có làm cô cảm thấy sợ hãi, chỉ là hơi cảnh giác với người phụ nữ vẻ ngoài kỳ lạ trước mặt.
Khuôn mặt của người phụ này như trăng tròn, da thịt toàn thân dường như đều tập trung trên đầu nhưng cơ thể lại gầy như tre, đôi mắt thon dài, mũi thì bẹt, cả người giống như một tờ giấy bị xẹp lép, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén.
“Cho cô cái này.” Người phụ nữ gượng cười với Trương Tiểu Ái, đưa cho cô một đồng tiền bị rỉ sét nói: “ Là quà sinh nhật.”
Có phải người quen không? Trương Tiểu Ái theo bản năng tiếp nhận đồng tiền, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ để đánh giá. Nếu không sao biết hôm nay là sinh nhật cô.
“Nhớ cất đi.” Giọng người phụ nữ khàn khàn, những lời này như là từ cổ họng bật ra ngoài từng chữ một, nghe vào nửa đêm khiến người ta cảm giác ớn lạnh.
Trương Tiểu Ái cúi đầu nhìn đồng tiền, một đồng tiền rất cũ, bị lớp màu xanh ăn mòn hơn một nửa, chữ viết trên đó cũng không còn rõ ràng, nặng cân để làm quà sinh nhật thì thật quái quỷ.
“Đây là…” Trương Tiểu Ái muốn hỏi rõ ràng nhưng lúc ngước đầu lên thì đã không còn một bóng người, nhìn trái phải một xung quanh vẫn yên tĩnh như bình thường, chỉ có cây hòe già trước nhà bị gió thổi sàn sạt.
Trương Tiểu Ái đứng tại chỗ tay cầm đồng tiền, tay cầm túi bánh sinh nhật suy nghĩ một lúc cô co cổ, giơ tay ném đồng xu theo đường parabol chuẩn xác tới thùng rác trước lối vào khu nhỏ kêu lên tiếng tạch.
“Trời ạ…” Trương Tiểu Ái vẫn duy trì tư thế cầm chặt túi xách, cúi đầu xông vào nhà. Cho nên cô mới không thích ở cái nơi như này, nhiều người già dễ xuất hiện các loại thần ma quỷ lừa tiền.
Nhưng bầu không khí vừa rồi có chút kỳ quái, Trương Tiểu Ái run rẩy, thời buổi này càng ngày càng nhiều kẻ lừa đảo biết tạo bầu không khí.
Trương Tiểu Ái ngồi một mình thổi nến ước nguyện, nhanh chóng quên đi chuyện vừa tối, kỳ lạ là mới cuối tháng chín sao đã lạnh thế này. Cô run rẩy chui vào chăn, nhìn vào dự báo thời tiết trên di động, nhiệt độ thấp nhất thế mà có hai ba độ, Trương Tiểu Ái mắng m* rồi mới thỏa mãn nhắm mắt đi vào giấc trong chăn bông mềm mại.
Trương Tiểu Ái từ lâu đã ngủ không sâu, cho nên khi trong nhà có tiếng động nhẹ thì cô liền tỉnh giấc.
Có ai đó đàn thì thầm bên tai cô.
Tình huống này cực kỳ kỳ dị, trong giây tiếp theo cô liền phát hiện điều kỳ quái hơn, cô dường như không thể di chuyển được, đôi mắt nặng trĩu cơ thể cũng không động đậy được. Bà đã từng nói đây là bị quỷ áp giường, nhưng bị vậy có thể nghe thấy người ta trò chuyện sao? Chẳng lẽ bị tiêm thuốc mê? Không phải tất cả lời đồn đều bị gạt bỏ à.