Trời Giáng Giống Cái Kiều Mỹ, Toàn Tinh Tế Đuổi Theo Cầu Đánh Dấu

Chương 7

Một thứ lỗi sắp bị tiêu hủy? Ha, nếu đã vậy, sao không tiêu hủy ngay từ khi vừa tạo ra, mà phải nuôi lớn đến tận bây giờ? Kiểu lời nói này chỉ có thể lừa được trẻ con mà thôi.

Kìm nén sự xao động trong lòng, Cohen rời khỏi gia tộc Clayton.

Mọi chuyện vừa xảy ra trong khu vườn đã được người báo lại đầy đủ với Devin. Sau khi binh sĩ lui ra, người đàn ông trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh cũng không thể ngồi yên, một chén trà bị ném xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh.

Bình thường, Cohen thường xuyên nhằm vào anh, anh đều có thể coi như không thấy. Nhưng chuyện liên quan đến Tang Tử, anh tuyệt đối không nhượng bộ.

Giống cái là anh gặp trước, hơn nữa, cô còn chủ động dùng tinh thần lực an ủi anh, đủ để chứng tỏ cô không hề bài xích anh. Không ai được phép cướp đi cô ấy.

Phần mềm yếu trong trái tim anh đã bị chiếm giữ, trở thành vảy ngược. Ai dám động vào, sẽ phải chết.

Trong mắt Devin lúc này tràn đầy sự chiếm hữu điên cuồng.

Tang Tử theo người hầu về phòng. Đột nhiên có người báo lại, thiếu tướng có việc bận, sẽ đến thăm cô sau.

Tang Tử cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nói ra được vì sao.

Hai giờ sau, bác sĩ đến giúp Tang Tử thay thuốc. Những vết thương do xác sống cào cấu vẫn còn, nhưng không hiểu sao cô lại không bị nhiễm bệnh và biến thành xác sống, đúng là may mắn trong bất hạnh.

"May mà các vết thương đều không nặng, qua hai ngày sẽ lành hẳn. Hãy chú ý nghỉ ngơi."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Tang Tử đỏ mặt, bởi trên người cô không chỉ có vết thương, mà còn đầy dấu vết hôn, khiến cô xấu hổ vô cùng.

Sự ngoan ngoãn của cô khiến tim bác sĩ thoáng xao động. Anh ta chưa từng gặp một giống cái nào dịu dàng như vậy. Đáng tiếc cô lại là giống cái của thiếu tướng, nếu không anh ta cũng muốn thử tranh giành một phen. Nói mới nhớ, thiếu tướng nhiều năm không gần nữ sắc, giờ khó khăn lắm mới phá lệ lại không kiềm chế được như vậy.

Sau khi bác sĩ rời đi, Tang Tử buồn chán ngồi trong phòng. Cô rất muốn ra ngoài chơi, nhưng vì lần trước bất ngờ bị gọi về, cô lo rằng mình đã gây phiền phức cho người khác nên không dám đi nữa.

Cảm giác sống nhờ dưới mái nhà người khác thật khó chịu.

Cộc cộc cộc~

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Tang tiểu thư, tôi có thể vào không?"

Hả? Devin chẳng phải đang gặp vị thượng tá nào đó sao? Xong việc rồi à?

"Có thể."

Tang Tử lập tức nhìn thấy Devin cầm một chiếc hộp tinh xảo bước vào.

Devin đến bên cạnh cô, mở chiếc hộp ra.

"Vòng tay?" Tang Tử ngạc nhiên, không ngờ anh lại tặng mình món quà như vậy.