Nhiếp Chính Vương Luôn Muốn Phế Ta

Chương 4

Tĩnh Côn, đã là một đấng quân tử hai mươi hai tuổi.

Sự non nớt của tuổi trẻ đã nhường chỗ cho sự chín chắn, vững vàng, trên triều đình hắn đứng vững như bàn thạch.

Hắn vẫn chưa thành thân.

Cùng ta ngày đêm bên nhau, thân thiết không gì sánh được.

Nhưng, không có cảnh đẹp ý xuân, không có lời yêu đương thánh thót.

Cả ngày chúng ta nghiên cứu toàn là những đại sự của triều đình, bàn luận toàn là cơ nghiệp quốc gia.

Có rất nhiều lần, ta muốn nói với hắn về những điều khác.

Chẳng hạn, về cô nương dịu dàng xinh đẹp, về nam nhân lý tưởng nên gả.

Mỗi khi ta cố gắng đưa cuộc trò chuyện về phía đó, Tĩnh Côn lại dọa sẽ phế bỏ ta.

Một ngày, ta tìm được một cuốn xuân cung đồ từ thư viện cũ.

Đang say sưa xem, thì sách bị Tĩnh Côn giật lấy, xé làm đôi, châm lửa đốt và ném ra ngoài cửa sổ.

Ta la lên với hắn.

“Hỗn xược! Trẫm sẽ gϊếŧ ngươi!”

Ta chưa bao giờ nổi giận với hắn.

Lần này có lẽ vì xem hình vẽ xuân cung mà du͙© vọиɠ bừng bừng.

Tĩnh Côn mặt không biểu cảm.

“Thứ này, là thứ bệ hạ nên xem sao? Bệ hạ không đỏ mặt, thần còn đỏ mặt thay ngài.”

Ta dịu cơn giận, tỏ vẻ không hiểu biết.

“Xin hỏi Nhϊếp Chính Vương, xin hỏi lão sư, trẫm không hiểu những gì vẽ trên sách này là gì? Người trong sách đang luyện công gì vậy?”

Ánh mắt ta trong sáng lấp lánh tia sáng hiếu học.

“Trẫm cảm thấy loại võ công này, rất cổ xưa và huyền bí, lão sư có thể dạy trẫm luyện không?”

Chỉ cần ta không xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Tĩnh Côn lúng túng một lúc, nhẹ giọng nói:

“Điện hạ, đây không phải là điều thần dạy ngài.”

“Ngươi là lão sư của trẫm, ngươi không dạy trẫm, vậy ai sẽ dạy trẫm đây?”

“... Là hoàng phu tương lai của ngài.”

Thế thì ngươi làm hoàng phu của trẫm đi.

Câu này ta suýt nói ra, nhưng đã kìm lại được.

Với Tĩnh Côn, không thể cưỡng ép, chỉ có thể dùng trí khôn.

Ta càng quyết liệt, hắn càng phản đối, đến lúc đó bị hắn phế bỏ thì thật là thảm.

Ta phải lòng vòng, từ tốn với hắn, từ từ mưu tính.

Năm mười lăm, đã đến lúc chọn hoàng phu.

Thế tử An Bình dịu dàng tuấn tú không làm ta hài lòng.

Đích tôn của Hộ Quốc Công phong lưu phóng khoáng ta cũng không thích, và tân khoa trạng nguyên nhanh nhẹn xuất chúng cũng không hấp dẫn ta.

Tĩnh Côn rất ngạc nhiên.

"Cuối cùng bệ hạ thích kiểu người nào?"

Ánh mắt ta lướt qua, u ám nói.

"Trẫm, thích kiểu như Nhϊếp Chính Vương."

Nét mặt hắn cứng lại, khuôn mặt thường tĩnh lặng trước bão táp giờ đây bỗng nhiên đỏ lên.

"Thần xin phép cáo lui trước."

"Đi đâu!"