Minh Bảo Tỏa Sáng

Chương 14

Ban ngày rõ ràng nhìn vẫn giống như đám cỏ dại, không ngờ tối đến lại nở hoa rực rỡ như thế. Chắc hẳn là loài hoa dại được gió và côn trùng mang đến.

Thương Minh Bảo đi tới, vén váy ngồi xổm xuống, đưa ngón tay chạm nhẹ vào nhị hoa, "Không ai nhìn mày à, tối nở đẹp thế này mà!"

Trong lòng cô dâng lên cảm giác đồng cảm kỳ lạ, ban phát từ bi hái một bông hoa - cắm vào bình nước thưởng thức, dù sao cũng tốt hơn là không ai để ý.

Khi hái đến bông thứ ba, ánh đèn pin bất ngờ chiếu tới từ phía sau, kèm theo giọng nói lạnh lùng và hơi khó chịu:

"Ai cho phép em hái hoa của anh?"

Thương Minh Bảo giật mình, tim ngừng đập, thét lên một tiếng ngã ngồi xuống đất.

Nhìn ngược ánh sáng, người đàn ông dưới mái hiên chân dài vắt chéo tựa vào cột hiên, cầm đèn pin trong tư thế cực kỳ lười biếng.

Ánh sáng phủ bụi, dịu dàng và sáng rõ bao quanh Thương Minh Bảo, chiếu rõ chiếc áo cardigan nửa chùng, váy ngủ dây kéo trễ vai cùng chú gấu bông màu hồng bị vấy bẩn dưới đất.

Chưa kịp nhìn rõ, Hướng Phỉ Nhiên đã quyết đoán tắt đèn pin.

Im lặng một lát, anh hỏi: "Sao lại là em?"

Anh cứ nghĩ là Phương Tùy Ninh - kẻ hay phạm lỗi này.

"Chú..." Thương Minh Bảo đổi giọng rồi nhỏ giọng nói: "Cậu."

Cậu?

Hướng Phỉ Nhiên im lặng một giây, ho khẽ: "Sao lại gọi là cậu?"

"Gọi theo Tùy Ninh ạ." Thương Minh Bảo giải thích.

Phương Tùy Ninh, cái đầu óc 250g này... giới thiệu quan hệ gia đình kiểu gì không biết? Dù sao thì vai vế này anh cũng nhận rồi phải không?

Có lẽ thấy cô cứ ngồi mãi không đứng dậy, Hướng Phỉ Nhiên vừa mò mẫm đi về hướng cô, vừa dùng giọng của bậc trưởng bối nhắc nhở: "Ban đêm ở đây ẩm ướt, đừng ngồi mãi."

Thương Minh Bảo không phải không muốn đứng dậy, mà là bị anh dọa, tim cô đập dữ dội, tay chân tê cứng không còn chút sức lực nào.

Chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay cô sáng lên khi cô cố gắng đứng dậy.

Nhịp tim 190.

Đây là con số mà người bình thường dù có tập thể dục cường độ cao cũng hiếm khi đạt được.

Thương Minh Bảo theo phản xạ che cổ tay lại, rồi cười ngụy biện: "Bị dọa ạ..."

Hướng Phỉ Nhiên đã đến trước mặt cô, nửa ngồi xổm xuống, giọng nói gần hơn nhiều.

"Chân bị tê à?"

Thương Minh Bảo gật đầu.

Ánh sáng quá tối, động tác này khó mà nhìn thấy rõ.

Hướng Phỉ Nhiên: "Phải nói ra."

Thương Minh Bảo ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng.

Cô nghĩ "trưởng bối" sẽ đỡ cô một tay, nhưng đối phương im lặng hít thở, dường như đang khó xử.

Đỡ một cô gái đứng dậy thì có gì mà khó?

Không ai ngờ lúc này lại có một cơn gió thổi qua. Màn sương đêm tan biến, lộ ra ánh trăng.

Ánh trăng không nhiều nhưng đủ để chiếu sáng sân này.

Cành bụi cây, những viên đá vôi dưới chân, mái hiên mà anh vừa tựa vào - chính bản thân anh đang nửa quỳ, tất cả đều rõ ràng không thể che giấu.

Có lẽ không ngờ trăng sẽ xuất hiện, khuôn mặt xa cách của anh rõ ràng bối rối, môi mím chặt, yết hầu khẽ động.

Ánh mắt Thương Minh Bảo rối loạn hơn cả đám hoa vàng kia, tim đập mạnh.

Cô không chắc có ai đẹp đến vậy không, có lẽ là ánh trăng dịu dàng tạo ra ảo giác?

Mây và sương lại ngưng tụ, ánh sáng di chuyển, mọi thứ trở lại bức tranh tĩnh vật của Morandi.

Đợi khi tim bình ổn, Thương Minh Bảo cuối cùng cũng dồn sức, ép mình đứng dậy.

Chân rất tê, cơ thể cô không khỏi chao đảo, lần này Hướng Phỉ Nhiên quyết đoán đỡ lấy cô, rất mạnh mẽ và vững vàng.

Anh đỡ cô rồi buông tay, sau đó cúi nửa người nhặt con gấu bông của cô lên. Món đồ màu hồng này rất dễ bẩn, huống hồ là loại lông dài.

Anh cúi xuống nhìn vài giây, nói: "Ngày mai anh sẽ nhờ người giặt sạch trả lại cho em."

Thương Minh Bảo bỗng nhiên trở nên căng thẳng, theo phản xạ nói "Không cần ạ".

Hướng Phỉ Nhiên điềm nhiên đáp: "Là anh làm em sợ, coi như đền bù."

Thương Minh Bảo cúi đầu nhìn những cành hoa trong lòng bàn tay: "Nhưng cháu hái hoa của cậu trước..."