Theo lời nói vang lên, một cơn gió thơm dành tới, Trần Nhược nhạy cảm phát niên thấy một mảnh lá cây lấy tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy bay về phía năn, nếu như cơ thể ở trạng thái bình thường Trần Nhược có thể dễ dàng né tránh nhưng ở trạng thái hiên tại thì căn bản là không thể nào. Cách Trân Nhược mười xược chân bên ngoài có một mỹ phụ đang đứng, nàng chính là Vũ Nương trong miệng Trần Nhược, chiếc lá cũng chính là nàng ném ra. Trần Nhược ly kỳ được đưa về Tổng độc phủ vài ngày trước khiến nàng khá là hứng thú, liền ra tay thăm do xem người trước mặt có gì khác biệt với Trần đại thiếu mình vẫn biết không.
Mọi việc chỉ diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trần Nhược miêng nhấp ngụm trà lập tức trở tay ném chén trà về bên trái, kéo theo chiếc là bay về phía Vũ Nương, trà trong chén bay ở không trùng rai xương mặt bàn đá. Vũ Nương đưa tay ngọc tiếp lấy chén trà, phiến lá cũng theo đó chạm vào lòng bàn tay cô. Ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào thanh niên trước mặt, anh chỉ ngồi im một chỗ nhưng lại có thể phán đoán trước hành động của cô. Sự thật cũng đúng là như vậy, có lẽ do linh hồn xuyên không vào cơ thể này các giác quan của hắn đều trở nên cực kỳ linh mẫn, thính giác cùng thị giác có thể vươn tới rất xa, nghe nhìn được những sự vật sự việc diễn ra hàng trăm mét bên ngoài, vị giác cùng khứu giác có thể ngửi và nếm ra các hương vị dù là nhỏ nhất trong món ăn, vài ngày qua hắn đã nhận thức được điểm này, hắn cũng biết đây chắc chắn là một lợi thế không nhỏ nếu như vận dụng tốt. Tỷ như tình huống vừa rồi, kỳ thật đúng là cơ thể của hắn không theo kịp chiếc lá nhưng nhờ giác quan được phóng đại, ngay khi Vũ Nương ở xa bên ngoài giơ tay lên động thủ hắn đã cảm ứng được, hành động quăng chéncó thể nói là phát sau mà tới trước, thế nên mới có hình ảnh vừa rồi.
“Đại thiếu gia thủ đoạn thật là cao minh, nô gia chịu phục rồi.”
Nhìn về mỹ phụ ngay gần trong gang tấc, đôi mắt Trần Nhược không khỏi sáng lên, kiếp trước con hàng này thích nhất là nữ nhân như này, vừa có vẻ đẹp cơ trí thành thục, lại không phiền phức bám người như các em gái nhỏ. Thấy Trần đại thiếu ngẩn người Vũ Nương không khỏi bật cười khanh khách, đưa hai ngón tay thon dài ra khêu cằm hắn lên, lộ ra nụ cười mê người cùng ánh mắt vũ mị câu nhân.