Chỉ là giọng điệu không được tốt cho lắm.
"Cẩn thận một chút đừng để ngã, nếu không coi chừng da của ngươi."
Vừa mới ôm đứa trẻ vào lòng, Triệu Sung Dung đã không còn biết đối phương đang nói cái gì nữa.
Đứa trẻ trong tay nhỏ nhắn, mềm mại, trông vô cùng đáng yêu.
Cố Thiệu vốn muốn thân thiết với vị nương nương trước mặt này, y có thể nhìn ra, đối phương cũng không phải hư tình giả ý.
Nhưng Cố Thiệu vừa mới chuẩn bị hành động, Dung quý phi bên kia lập tức nheo mắt.
Cố Thiệu lúc ấy liền hèn ngang.
An tĩnh nằm trong lòng Triệu Sung Dung một lúc, trước khi sự kiên nhẫn của Dung quý phi sắp cạn kiệt, Triệu Sung Dung bất đắc dĩ phải trả lại đứa trẻ.
"Tạ ơn quý phi nương nương, thần thϊếp xin phép cáo lui."
Người này chắc chắn đã từng trải qua chuyện gì đó.
Nhưng mà có liên quan gì tới bản thân mình chứ?
Chỉ trong chốc lát, Dung quý phi đã hoàn toàn quên mất Triệu Sung Dung.
Sau lễ tắm ba ngày, lại qua hai ngày Dung quý phi có thể bình thường đi lại.
Trong cung của người khác chắc chắn không thoải mái bằng cung của nàng ta, có thể chịu đựng hoàn cảnh tồi tàn lâu như vậy, đã là cực hạn của Dung quý phi.
Vừa mới đứng dậy được, Dung quý phi lập tức để cho cung nữ, thái giám thu dọn đồ đạc rời đi.
Lưu lại Triệu Sung Dung, không còn được nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non, vậy mà lại cảm thấy có chút không quen.
Thư Lan Trai lúc này phảng phất càng an tĩnh hơn trước.
Cố Thiệu vốn không hiểu vì sao nương y ghét bỏ Thư Lan Trai như vậy, Cố Thiệu cảm thấy hoàn cảnh ở Thư Lan Trai đã là rất tốt, đồ dùng trong nhà đều là gỗ thật vẫn còn mới, có chỗ nào không chịu nổi.
Cho đến khi hắn tới Thu Ngô Cung.
Vừa vào cửa, y đã choáng váng vì hơi nóng phả vào mặt.
Nơi này vậy mà, đốt địa long!
Ngay cả bên trong lư hương cũng là trầm hương đáng giá ngàn vàng.
Các bức tường xung quanh được làm bằng bùn tiêu, tạo nên cảm giác vừa ấm áp vừa xa xỉ.
"Nhóc con, từ hôm nay trở đi, đây là nơi ở của ngươi."
Bên hông từ lúc mang thai đã được xây dựng xong, tiêu tốn biết bao nhiêu vật liệu tốt của nội vụ phủ, bây giờ đã qua tháng 9, hương vị cũng tiêu tán gần hết.
Đổi lại là người khác, nhìn thấy cung điện hoa lệ như vậy chỉ cảm thấy mừng rỡ, lúc trước Dung quý phi để nội vụ phủ xây dựng thiên điện, không biết làm cho bao nhiêu người ganh tỵ đỏ mắt rồi.
Mà nhìn Cố Thiệu như lâm đại địch.
Cung điện tốt thì có tốt, nhưng mà... tường này là dùng chu sa tô lên đó!
Ai được đi học cũng biết, chu sa rốt cuộc là thứ gì.
Cho nên vấn đề tới, y làm sao nói với nương y được đây?
Không hề hay biết, Dung quý phi vẫn đang ôm nhi tử mình, nhiệt tình giới thiệu các cách sắp xếp trong phòng, đồng thời hút khí độc xung quanh.
Cố Thiệu: "..."
Cứu, cứu mạng.
Mà bên khác.
Cuối cùng tiễn đi Dung quý phi, đồ vật trong chủ điện nên vứt thì vứt, nên giặt thì giặt, một đám thái giám nô tỳ bận rộn hồi lâu.
Triệu Sung Dung dù gì cũng là chủ một cung, tự nhiên không thể dùng đồ người khác đã dùng qua.
Cho dù là quý phi cũng vậy.
Triệu Sung Dung ngơ ngác ngồi đó, không biết mình đang nghĩ gì.
Rất nhanh, suy nghĩ của nàng ấy bị gián đoạn.
Là thϊếp thân nha hoàn bên cạnh Triệu Sung Dung, ở một bên chỉ huy dọn dẹp, trong lúc vô tình lại phát hiện gì đó.
"Ý? Đây là cái gì?"
Theo bản năng đưa tay vân vê, một viên thuốc màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ấy.
Triệu Sung Dung nghe tiếng động bất giác nhìn qua.