Ta Thật Sự Không Muốn Làm Hoàng Đế

Chương 22

Một bên khác, Thư Lan Trai thiên điện ——

Nghe tiếng náo loạn từ chủ điện truyền đến, mơ hồ mang theo tiếng trấn an cùng tiếng trẻ con khóc nỉ non, Triệu Sung Dung như bị thôi thúc vô thức đặt tay lên bụng dưới.

Nơi này, cũng từng có một đứa bé.

Là một cô công chúa, được hơn năm tháng, nhưng sau cùng vẫn là không bảo vệ được nó.

Những năm trước sức khoẻ Triệu Sung Dung đã không tốt, khó khăn lắm mới mang thai nhưng lại không giữ được, đến mức về sau không thể sinh được nữa.

Mà trong hậu cung này, người không thể sinh con nào chỉ có mình nàng ấy?

Nghe động tĩnh bên chủ điện, Triệu Sung Dung càng cảm thấy khó chịu hơn.

Gia thế Triệu Sung Dung cũng bình thường, còn xa mới bằng Dung quý phi, nên nhất định nàng ấy phải có một đứa con để giữ vững sủng ái, nếu không cho dù nàng ấy đã là Sung Dung rồi, trên dưới trong cung này cũng không có ai thèm để nàng ấy vào mắt, nội vụ phủ bên càng là lãnh đạm.

Triệu Sung Dung nghĩ, cho dù là công chúa cũng được, cuộc đời sau này của nàng ấy cũng coi như có cái để dựa vào.

Đáng tiếc, ngay cả cái nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy đến ông trời cũng không giúp nàng ấy thực hiện.

Bởi vì tạm thời mọi người đều ở đây, thêm nữa hoàng hậu lúc trước cũng đến, lúc ma ma ôm tiểu hoàng tử ra ngoài Triệu Sung Dung cũng được nhìn thấy một lần.

Lúc đó Cố Thiệu đang ngủ say, chính y cũng không biết.

Triệu Sung Dung nhìn thấy rồi, là một đứa trẻ rất xinh đẹp, chính là có thể do sinh thiếu tháng nên có vẻ hơi yếu ớt.

Ngẫm lại ông trời đúng thật là không mở mắt, đến cả người như Dung quý phi còn có con cái, vậy mà cái gì nàng ấy cũng không có.

Càng nghĩ càng không cam lòng, đèn ở Thư Lan Trai vẫn sáng đến tận khuya.

Ba ngày trong nháy mắt trôi qua, Dung quý phi cuối cùng cũng quen với Cố Thiệu, quen với thân phận làm nương của mình, cuối cùng cũng không bài xích thân thiết với nhi tử mình như trước nữa rồi.

Không còn cách nào, ai kêu tên nhóc này là một tiểu quỷ bám người chứ, bám đến mức Dung quý phi hết cách với y.

Chỉ cần không nhìn thấy nàng ta, thằng nhóc này liền hu hu hít hít, tỏ ra điệu bộ đáng thương muốn khóc mà lại nhẫn nhịn, ai không biết còn tưởng rằng nhũ mẫu bắt nạt y.

Lúc trước ở khuê phòng, cha nương huynh đệ đều nhường nàng ta, sau khi xuất giá, đến cả hoàng đế thỉnh thoảng cũng bao dung tính khí của nàng ta.

Chỉ có thằng nhóc trước mặt, mới xem nàng ta như chốn nương tựa.

Chốn nương tựa!

Dung quý phi từ trước tới nay còn chưa từng nghĩ qua có một ngày ba chữ này lại rơi vào người mình, nàng ta cảm thấy không thể tin được, nhưng quan trọng hơn là nàng ta vẫn cảm thấy bất an, thấp thỏm.

Bản thân nàng ta, thật có thể làm tốt sao?

Lần đầu tiên trong đời, Dung quý phi nhìn lại mình về mặt ngoại hình quả thực là đỉnh cao, nhưng khi nói đến kiến thức, tài năng, thậm chí cả tính khí, Dung quý phi cũng không thể nói được một lời hay trái lương tâm nào.

Trấn Quốc Công phủ thuần là võ tướng, ngay cả nữ nhi cũng không thoát khỏi.

Từ lúc nhỏ Dung quý phi chỉ cần nhìn một quyển sách đầu đã đau vô cùng, chỉ có thể nhận biết đại khái vài chữ, nhưng sâu hơn nữa thì không có rồi.

Trấn Quốc Công cũng mặc kệ, dù sao trong mắt ông nữ nhi mình có ra sao cũng không có người dám khinh thường, không muốn học thì thôi.

Trước đây Dung quý phi chưa từng nghĩ chuyện này có vấn đề gì, nhưng bây giờ có con, nàng ta đột nhiên cảm thấy nguy cơ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin