Ta Thật Sự Không Muốn Làm Hoàng Đế

Chương 9

Không uổng công ông thương y hơn hai mươi năm này.

Nhìn công ty có quy mô như ngày hôm nay, nhìn phòng thí nghiệm từng nhóm thuốc được chở qua, cho dù đang bệnh nặng lão Cố tổng cũng khó nén đắc ý hiện trên mặt.

Dõi mắt nhìn lại, con cái nhà ai có thể so với con trai ông, hiếu thuận như vậy, còn có năng lực?

Chính là đứa nhỏ này quá nặng tình, đây cũng không phải là chuyện tốt.

Thấy thanh niên trước mặt cúi thấp đầu không nói lời nào, khớp xương bóp trắng bệch, lão Cố tổng đau lòng, so với trên người còn đau hơn.

Lúc hấp hối ông còn không ngừng khuyên nhủ: “Ai, cha mẹ nhà ai mà không phải đi trước con cháu… sống trên đời.. mọi người đều phải trải qua chuyện như vậy…”

“Bất luận là ai đến cái tuổi này, đều phải trải qua…”

Đầu tiên là ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại, sau đó nữa là cha mẹ, còn có anh chị em trong nhà, thậm chí là người yêu của con.

Người sinh ra, chính là không ngừng mất đi.

Nhưng…

Đó là người khác, Cố Thiệu không muốn, cũng không thể chấp nhận.

Y vẫn cho là chỉ cần mình đủ thông mình nhất định sẽ có thể.

Đầu tiên là mẹ, sau là cha, Cố Thiệu muốn nói, nếu như ông cũng đi rồi, vậy trên thế giới này sẽ thật không có người vô điều kiện yêu thương y nữa, dù y thật sự là một tên ăn chơi trác táng cũng sẽ yêu y.

Quan tâm y ăn no mặc ấm, lo lắng y một đời an ổn.

Nhưng cuối cùng Cố Thiệu vẫn không nói ra.

Y không muốn lão Cố mang theo lo âu và tiếc nuối rời đi.

Lòng bàn tay Cố Thiệu cơ hồ bóp ra máu, dùng tới kỹ thuật diễn trước kia, ngẩng đầu lên, mặt đầy ung dung nói: "Yên tâm đi cha, con sẽ chiếu cố tốt bản thân."

Thị lực của lão Cố tổng đã không được, lại cũng không hoài nghi.

Ông sợ nhất là thằng nhóc này khóc, lỡ như y khóc thật, ông khẳng định không nỡ rời đi.

Nghe nói như vậy, lão Cố tổng không kiềm được thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, lão Cố tổng dần dần không còn hơi thở.

Sinh lão bệnh tử là trạng thái bình thường của đời người, tất cả mọi người đều cho rằng tiểu Cố tổng chỉ đau lòng một chốc về sau sẽ ổn.

Dẫu sao, cuộc sống vẫn phải theo lẽ thường mà trôi qua.

Cho đến hai tháng sau, trong lúc vô tình trợ lý tìm thấy một cuốn sổ khám bệnh.

Trợ lý vốn tưởng rằng là lão Cố tổng lưu lại, cho đến khi y thấy chữ ký phía trên.

—— Cố Thiệu.

...

Đầu xuân, hoàng cung Đại Chu, trong cung Trường Xuân ——

Lúc này đã qua giờ Mẹo, trời cũng đã sáng, một đám phi tần đã ngồi xấp xỉ một giờ, nước trà trước mặt đã đổi ba lượt, giờ phút này cũng đã lạnh tanh, hoàng hậu nương nương trên đó còn không chịu thả người, chuyện này là sao vậy!

Phi tần trẻ tuổi cố nén oán hận, nhìn cái ghế bên dưới vị trí của hoàng hậu, không cần nhiều lời, đây vốn dĩ là chỗ thuộc về quý phi.

Mà hôm nay, chờ đã lâu quý phi vẫn không tới, cũng khó trách sắc mặt Hoàng hậu nương nương lại khó coi như vậy, còn không cho các nàng trở về.

Trước khi mang bầu, quý phi mặc dù kiêu căng ngang ngược, không ngại quy củ trong cung, mỗi ngày thỉnh an vẫn là không bỏ sót.

Mà lúc này quý phi có thai, hoàng tử sắp được sinh ra, trong lòng nàng ta càng đắc ý, gần đây lại mượn lý do thân thể khó chịu, ngay cả 15 cũng không thèm tới, coi như tới rồi, cũng chờ đến khi các nàng sắp lui xuống nàng ta mới đến.

Vội vã hành lễ với hoàng hậu nương nương là coi như thỉnh an rồi, quả thật phách lối mười phần, nếu đổi lại các nàng là hoàng hậu, nhất định cũng không chấp nhận được.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin