Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 51: Công Khai

Trải qua mười mấy giờ đồng hồ, Kiều Yến Hi cuối cùng cũng đã đến sân bay quốc tế Los Angeles.

Mẹ và em gái anh đã đến đợi sẵn ở sân bay. Suốt năm tháng nay, bọn họ thường xuyên liên lạc nên đương nhiên cả hai cũng biết về tình hình hồi phục của chân Kiều Yến Hi. Tuy nhiên, khi tận mắt nhìn thấy anh đã có thể đi lại bình thường, Chung Ái Cầm và Kiều Dĩ Hinh đều rất xúc động, cảm thấy may mắn vì đời anh sẽ không còn bị trì hoãn bởi thương tật nữa.

Cả gia đình ba người trở về nhà mà hai mẹ con các cô đã thuê ở Mỹ, cách trường của Kiều Dĩ Hinh không xa. Ngôi nhà có ba phòng, điều kiện sống kém hơn nhiều so với biệt thự của họ ở Nam Thành, nhưng tiền thuê lại lên tới hơn hai ngàn đô la.

Họ không có nhiều tiền tiết kiệm, trong khi Kiều Dĩ Hinh lại đang theo học chuyên ngành thiết kế thời trang - một lĩnh vực rất "đốt tiền", do đó Chung Ái Cầm cũng không dám tiêu xài phung phí.

Vì vậy, mới đến nơi này không lâu, bà đã tìm một siêu thị ở gần đó để làm nhân viên, thi thoảng lại còn tập sửa mấy thứ lặt vặt, nhờ vậy mà số tiền kiếm được trong một tháng có thể đủ cho việc chi trả tiền thuê phòng và các chi phí sinh hoạt hàng ngày.

Về đến nhà, Chung Ái Cầm nói: "Yến Hi, con mới qua nên chắc còn chênh lệch múi giờ đúng không? Đi ngủ một giấc trước đi, mẹ đã dọn xong phòng cho con rồi."

"Dạ." Kiều Yến Hi vâng lời bước vào phòng của mình. Lúc thuê nhà, Chung Ái Cầm liền suy tính cho Kiều Yến Hi, do đó đã tìm thuê một căn có ba phòng.

Kiều Yến Hi quả thật cảm thấy rất mệt mỏi nên đã ngủ hơn một canh giờ.

Lúc tỉnh dậy, Chung Ái Cầm đang chuẩn bị bữa trưa, còn Kiều Dĩ Hinh thì đang vẽ bản thảo trong phòng khách. Cô ấy rất đam mê thiết kế thời trang, mỗi khi có ý tưởng hay thường sẽ vẽ chúng ra giấy.

Khi thấy Kiều Yến Hi, cô liền đứng dậy rót nước cho anh, "Sao hai không ngủ thêm chút nữa đi?"

"Anh hết buồn ngủ rồi."

Kiều Yến Hi ngồi xuống, uống một ngụm nước. Kiều Dĩ Hinh tiếp lời: "Hai, nếu anh đã quyết định cùng bạn bè ở Mỹ khởi nghiệp thì hoàn toàn có thể không cần trở về nước."

Kiều Yến Hi thoáng khựng lại. Theo lý thuyết, anh thực sự không cần phải ở lại trong nước, nhưng vì lời hứa với Du Thanh Chi, anh không thể nuốt lời. "Anh vẫn còn việc cần làm ở trong nước."

"Việc gì vậy? Có phải là giúp Du tiểu thư nghiên cứu sản phẩm không?"

"Đó là một lý do."

Lúc này, Chung Ái Cầm đang bưng thức ăn ra, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ bèn chen vào: "Vậy còn lý do nào khác nữa à? Công ty đã phá sản, con ở lại trong nước chắc chắn không có việc gì."

Kiều Yến Hi trước đây không muốn để mẹ và em gái biết về chuyện kết hôn của mình với Du Thanh Chi. Dù sao thì người trong nhà cũng rất thông minh, nếu nghe được sẽ hiểu rằng anh đang dùng hôn nhân cả đời làm một hình thức giao dịch, chắc chắn họ sẽ không yên tâm.

Nhưng hiện tại bọn họ cũng đã bên nhau gần nửa năm, coi như không nói cho gia đình biết về chuyện kết hôn thì ít nhất cũng nên cho họ biết về mối quan hệ của mình với cô.

"Đến giờ cơm rồi."

Kiều Yến Hi đứng dậy và ngồi xuống bàn. Trước khi bắt đầu bữa ăn, anh nói: "Có một chuyện con muốn thông báo cho hai người."

Chung Ái Cầm và Kiều Dĩ Hinh đều nhìn anh, "Chuyện gì vậy?"

Kiều Yến Hi đáp: "Thực ra, con và Thanh Chi đang bên nhau."

Cả hai đều vô cùng ngạc nhiên, Kiều Dĩ Hinh chớp mắt hỏi: "Anh đang nói về Du tiểu thư á hả?"

"Đúng vậy." Kiều Yến Hi xác nhận: "Vì vậy, trong thời gian tới, con có thể sẽ phải đi đi lại lại giữa hai nơi."

Chung Ái Cầm hỏi: "Hai đứa bên nhau khi nào? Thế nào lại không nói cho mẹ biết?"

Kiều Yến Hi viện đại một mốc thời gian, "Chỉ mới gần đây thôi ạ."

Kiều Dĩ Hinh nói: "Thật ra thì em đã sớm nhìn ra được Du tiểu thư thích anh, nếu không phải vậy thì tại sao chị ấy lại giúp nhà chúng ta vô điều kiện như thế chứ? Có phải là chị ấy theo đuổi anh trước không?"

Kiều Yến Hi nói: "Ai theo đuổi ai trước không quan trọng."

Chung Ái Cầm cảm thấy có chút an ủi. Nếu là trước kia, bà còn cảm thấy con trai mình xứng đôi vừa lứa với đại tiểu thư tập đoàn Thế Hoành, nhưng giờ đây khi cả nhà lâm vào cảnh nghèo túng, đã không còn tính là môn đăng hộ đối nữa rồi.

Đối với ân tình ra tay cứu giúp trong quá khứ của Du Thanh Chi dành cho họ, Chung Ái Cầm một mực khắc ghi trong lòng.

"Con bé là tiểu thư của tập đoàn Thế Hoành, gia đình chúng ta hiện tại lại đang gặp khó khăn, vậy mà nó vẫn sẵn lòng ở bên con. Con phải biết trân trọng con bé đấy nhé."

Kiều Yến Hi gật đầu, "Dạ con biết rồi."

"Nhưng mà dù gì đi nữa thì số tiền mà chúng ta nợ con bé thì vẫn nên trả lại cho nó."

"Con biết mà."

Chung Ái Cầm nói: "Trong khoảng thời gian này mẹ cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu con muốn khởi nghiệp, chắc chắn sẽ cần một khoản tiền không nhỏ. Việc bán căn nhà ở Nam Thành sẽ coi như là vốn cho con."

Kiều Yến Hi hiểu rằng căn nhà đó rất quan trọng đối với Chung Ái Cầm. Trước đây khi mắt xích tài chính của công ty gần như đứt gãy, Kiều gia đã phải mượn một khoản lớn lên đến mười tám nghìn vạn từ danh nghĩa cá nhân. Khi thấy tình hình không khả quan, ba anh đã thỏa thuận ly hôn và chuyển căn nhà về lại tên bà, để sau này mẹ con họ còn có chỗ để ở.

Căn biệt thự đó, Kiều Yến Hi cũng không có ý định động đến. "Mẹ, nhà là của mẹ, mẹ cứ giữ lấy. Còn về việc khởi nghiệp, con sẽ bàn bạc với Colton rồi đi tìm một số nhà đầu tư VC (*)."

(*): Nhà đầu tư VC (Venture Capitalist) là những cá nhân hoặc công ty đầu tư vào các doanh nghiệp khởi nghiệp (startup) và các công ty nhỏ có tiềm năng tăng trưởng cao. Các nhà đầu tư VC thường cung cấp vốn cho các công ty này trong giai đoạn đầu hoặc giai đoạn phát triển, đổi lại họ thường nhận được cổ phần trong công ty.

Chung Ái Cầm nói: "Mẹ cũng có những suy tính riêng của mình. Căn nhà đó nếu để không thì phí hư tổn này nọ cũng rất lớn, mỗi tháng cũng phải tốn mấy vạn, trả gần như là một năm. Chi bằng bây giờ xử lý đi, dù sao sau này cũng không ở nữa."

Kiều Yến Hi trầm ngâm một lát, "Chờ con xem xét thật kỹ rồi mình tính tiếp."

Sau bữa cơm, Kiều Dĩ Hinh còn có lớp học vào buổi chiều. Trước khi ra khỏi cửa, cô nói: "À, chị Phỉ Lâm sáng nay có gọi điện định đi cùng chúng ta ra sân bay, nhưng bỗng nhiên lại có việc đột xuất nên không đi được. Hay là tối nay mình mời chị ấy đến nhà ăn cơm nha mẹ?"

Chung Ái Cầm đáp: "Được rồi, mẹ sẽ mua thêm mấy món nó thích ăn cho buổi tối."