Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 49: Không Nỡ...

Sáng hôm sau, Kiều Yến Hi đúng bảy giờ liền tỉnh dậy. Nghiêng đầu sang bên cạnh, anh thấy Du Thanh Chi vẫn đang ngủ say, đầu cô gối lên cánh tay anh trong khi một cánh tay khác lại đặt ngang người anh, ngủ ngon lành.

Anh nhắm mắt lại lần nữa. Tay phải bị cô gối suốt đêm sớm đã tê dại, tuy nhiên anh vẫn không hề nhúc nhích.

Trước đây, Du Thanh Chi thường phải chờ đến khi đồng hồ báo thức vang lên mới tỉnh dậy, nhưng hôm nay cô không cần đợi đến tiếng chuông ấy nữa mà đã tự tỉnh.

Cô mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt của Kiều Yến Hi. Cẩn thận quan sát, cô thấy lông mi của anh rất dài, chóp mũi cao thẳng, đôi môi có hình dáng rất đẹp. Khoảng thời gian trước, anh đã gầy đến mức gương mặt cũng có phần hõm vào, dạo gần đây mới có thêm một chút thịt.

Đẹp nhất vẫn là khuôn mặt có da có thịt kia.

Du Thanh Chi đưa tay, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chạm vào mi tâm của anh rồi từ từ mơn trớn hướng về chóp mũi.

Lông mi dài phe phẩy như những cánh hoa làm lộ ra đôi mắt màu hổ phách.

Du Thanh Chi và anh nhìn nhau trong khoảng cách gần như này khiến cả hai vô thức nhớ lại những hình ảnh của ngày hôm qua, không khỏi đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Du Thanh Chi hỏi: "Chân có đau không?"

Kiều Yến Hi đáp: "Không đau."

"Ừm, vậy cũng tốt." Du Thanh Chi rúc vào cổ anh, "Tôi không muốn đi làm."

Đối diện với sự bỗng nhiên nũng nịu của Du Thanh Chi, Kiều Yến Hi nhất thời không biết phải làm như thế nào, chỉ đành đưa tay, vuốt ve đầu cô.

Sau đó, Du Thanh Chi đột ngột lên tiếng: "Cơ mà không thể không đi làm, hôm nay tôi có một cuộc họp quan trọng."

Kiều Yến Hi: "..."

-------

Bởi vì lúc trước bão đã khiến một số loại hoa trong vườn bị hư nên hiện tại, Du Thanh Chi nảy ra kế hoạch thay đổi chúng. Cô và Kiều Yến Hi quyết định sẽ cùng nhau đến vườn ươm lớn nhất tại Nam Thành vào cuối tuần.

Thời điểm này trùng với tết Đoan Ngọ. Sau khi cơn bão qua đi, mưa nhỏ liên tiếp suốt một tuần làm đất đai trở nên ẩm ướt, rất thích hợp cho việc trồng hoa.

Du Thanh Chi đem theo dụng cụ, kéo Kiều Yến Hi và dì Thu vào vườn ươm để cùng chọn giống hoa với mình.

Từ việc mua hoa đến trồng trọt cũng mất cả ngày trời, khu vườn lại hiện lên vẻ sinh động và tràn đầy sức sống.

Vừa trồng xong hoa thì những cơn mưa nhẹ lại rơi xuống, Du Thanh Chi ngồi bên cửa sổ, thưởng thức trà nhài vừa ngâm. Cô nhìn về phía Kiều Yến Hi, "Sắp tới tết Đoan Ngọ rồi, anh và tôi cùng về thăm bà nội một chút có được hay không?"

Bọn họ đã kết hôn được vài tháng, nhưng số lần mà Kiều Yến Hi đến thăm Du gia lại không quá ba lần, lần gần nhất là vào tháng năm. Mặc dù vậy, bà nội và ba của Du Thanh Chi cũng đều rất quý mến anh, vì vậy anh không cảm thấy ngượng ngùng khi đến nhà họ.

Kiều Yến Hi đáp: "Được."

"Vào ngày lễ Đoan Ngọ, chúng ta sẽ trở về vào buổi sáng, sau đó cùng họ dùng bữa trưa, buổi chiều thì sẽ dẫn nội đi xem thi thuyền rồng. Bà ấy từng nói rằng trước đây mỗi dịp Đoan Ngọ, ông nội đều dẫn bà đi. Năm nay tôi muốn thay ông thực hiện điều đó."

"Em sắp xếp đi, tôi tham gia được cả."

"Được, vậy tôi sẽ tự mình sắp xếp nhé."

Kiều Yến Hi nâng tách trà hoa nhài lên và nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nói: "Tôi cũng có điều muốn nói với em."

"Sao thế?"

"Tháng sau tôi dự định rời khỏi nhà."

Du Thanh Chi dừng lại một chút, rồi hỏi: "Anh tính đi bao lâu?"

"Khoảng mười đến mười lăm ngày, tôi sẽ trở về sớm nhất có thể."

Du Thanh Chi tỏ ra thoải mái, "Dù là mười ngày hay mười lăm ngày cũng không quan trọng, tôi không có hứng thú với việc nóng nảy. Quan trọng nhất là anh hoàn thành xong công việc của mình."

Trong lòng Kiều Yến Hi đầy ấm áp, "Tôi biết rồi."

Du Thanh Chi nhìn thoáng qua chân của anh, quả thật gần đây tình trạng hồi phục của nó đã ngày càng tốt, nhưng vẫn còn một chút vấn đề, "Chân của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, có cần tôi sắp xếp một người đi theo anh không?"

Kiều Yến Hi lắc đầu, "Không cần đâu, qua bên đó sẽ có người giúp tôi."

Du Thanh Chi chợt nhớ ra rằng mẹ và em gái của Kiều Yến Hi cũng đang ở California, vì vậy việc anh đến đó lại giống như trở về nhà. "Vậy được, đến lúc đó tôi sẽ đưa anh ra sân bay."

"Được."

"Cụ thể thì anh hạ cánh ở sân bay nào? Tôi sẽ sắp xếp vé máy bay cho anh."

"Tôi đã đặt rồi."

"Đặt ở khoang nào?"

"Khoang phổ thông."

Mặc dù đã biết trước anh sẽ sắp xếp cho mình chỗ ngồi ở khoang phổ thông, Du Thanh Chi vẫn không nhịn được mà nói: "Chân anh không tiện, khoang phổ thông nhiều người tới lui, để tôi đổi cho anh chỗ ở khoang hạng nhất nhé?"

"Không cần." Kiều Yến Hi không muốn cái gì cũng đều phụ thuộc vào cô, "Tôi cảm thấy ai cũng đều như nhau."

"Vậy được rồi." Du Thanh Chi không có kiên trì thuyết phục nữa. Trong tay cô đang cầm một nhành hoa trà, đôi mắt nhìn ra phong cảnh mưa rơi ngoài cửa sổ, cả người chìm vào trầm tư.

Lúc nghe thấy Kiều Yến Hi muốn rời khỏi nhà, phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy không nỡ. Tuy nhiên, ngay từ đầu cô đã không có ý định giam cầm anh. Cô vô cùng biết rõ một điều rằng trong tương lai, anh chắc chắn sẽ đạt được thành tựu.

Anh giống như một chú thiên nga bay lượn trên bầu trời; nếu cứ nhất định dùng dây thừng trói buộc, anh sẽ dần mất đi vinh quang và khả năng bay lượn, trở thành một con ngỗng bình thường.

Đây không phải là điều mà cô mong muốn nhìn thấy ở Kiều Yến Hi...

--------

Một buổi sáng thứ hai nữa lại đến, sau khi rửa mặt xong, Du Thanh Chi vào phòng quần áo thay trang phục. Một lát sau, cô gọi: "Kiều Yến Hi, váy của tôi bị kẹt khóa kéo rồi, anh giúp tôi xem qua với."

Kiều Yến Hi lập tức bước vào phòng thay quần áo. Du Thanh Chi đang mặc một chiếc váy ngắn cổ tròn, trên váy tỏa ra một mùi thơm dịu. Phần khóa kéo bị kẹt ở eo, để lộ một phần lưng trắng nõn nà.

Nếu như tình huống này xảy ra vào tuần trước, có lẽ anh sẽ nhắm mắt lại. Nhưng sau khi đi qua một tuần này, bọn họ lại không chỉ tiếp xúc thân mật một lần, tâm tình của anh cũng có sự thay đổi, không còn cảm thấy ngại ngùng khi nhìn vào cơ thể cô.

Kiều Yến Hi cúi người để kiểm tra khóa kéo thì nhìn thấy có một chút vải bị kẹt, "Em đừng nhúc nhích."

Du Thanh Chi đứng yên, nhìn vào hình ảnh trong gương, trước mặt cô là một người đàn ông đang hết sức nghiêm túc giúp cô chỉnh sửa khóa kéo.

Chỉ trong chốc lát, khóa kéo đã được sửa xong. Tóc cô vốn hơi dài, buông lơi sau lưng, anh ân cần hất tóc cô ra rồi kéo khóa lên đến trên cùng.

Du Thanh Chi quay mặt lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, "Nụ hôn tốt lành buổi sáng."

Kiều Yến Hi đưa tay ra, ôm lấy sau gáy cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên mi tâm.

Du Thanh Chi rất hài lòng, cô rất thích khi Kiều Yến Hi hôn lên mi tâm mình.

"Hôm nay tôi đã hẹn nhà thiết kế đến nhà để làm cho anh hai bộ tây trang."

"Không cần phiền phức như vậy, đồ mua lần trước tôi còn chưa mặc lần nào."