Du Thanh Chi ôm lấy eo anh, dẫn anh đi về phía cầu thang, "Cất bước nào."
Kiều Yến Hi bước chân trái lên trước, sau đó dùng chân trái làm điểm tựa, tiếp tục bước chân phải. Do sức mạnh của chân phải chưa đủ, anh buộc phải mượn thêm lực của cơ thể.
Du Thanh Chi rất kiên nhẫn dìu anh bước từng bước lên cầu thang. Kiều Yến Hi dùng một tay nắm chặt lan can, từng bước một, chậm rãi tiến lên.
Khi đến chỗ ngoặt của bậc thang, Du Thanh Chi hỏi: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Không cần, tôi vẫn có thể đi tiếp."
"Vậy chúng ta tiếp tục."
Du Thanh Chi lại tiếp tục dẫn anh lên.
Từ lầu một đến lầu hai có tổng cộng hơn ba mươi bậc thang, hai người họ mất khoảng mười phút để lên đến nơi.
Khi lên đến lầu hai, Du Thanh Chi mỉm cười khen anh: "Thật tuyệt."
Kiều Yến Hi cảm thấy giọng điệu của cô như đang khen ngợi một đứa bé. Tuy nhiên, anh lại cảm thấy mình được an ủi, chân của anh thực sự đang dần hồi phục.
"Anh đã ở đây ba tháng rồi mà vẫn chưa từng thấy lầu hai ra sao, hôm nay tôi sẽ dẫn anh đi xem một chút."
"Ừm."
Quả thực, anh đã sống ở nhà Du Thanh Chi ba tháng mà chưa từng đặt chân lên lầu hai.
Lầu hai được thiết kế với bốn gian phòng, trong đó gian lớn nhất là phòng của Du Thanh Chi, bên cạnh đó còn có một gian tắm riêng, một phòng để quần áo và một phòng trang điểm.
Gian phòng được trang trí rất thanh lịch và giản dị, có phần trái ngược với tính cách tùy tiện của nữ chủ nhân.
Lúc đi xem thư phòng của cô, anh nhận thấy phong cách của nó cũng không khác mấy so với phòng ngủ.
Sát vách của thư phòng còn có một gian phòng khác, Du Thanh Chi mở cửa, bên trong được trang trí với cảm giác hiện đại, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của biệt thự này.
Cả phòng trông giống một phòng nghiên cứu khoa học với một bức tường rất nhiều giá sách cùng một chiếc bàn làm việc và một chiếc ghế dựa kiểu dáng công thái học.
"Về sau nơi này sẽ là thư phòng của anh, có thích không?"
Kiều Yến Hi nhìn cô, "Tôi sao?"
"Đúng vậy, thư phòng vừa rồi anh xem chính là của tôi cho nên nơi này đương nhiên là dành cho anh."
Ban đầu, việc trùng tu này chính là để tạo ra thư phòng cho anh.
"Anh không nên làm việc ở phòng khách. Mặc dù dì Thu sẽ không cố ý quấy rầy, tuy vậy dù sao đó cũng là phòng khách, có những điều không thích hợp. Từ giờ trở đi, anh sẽ làm việc ở đây." Du Thanh Chi đỡ anh vào trong, "Vào xem một chút đi, xem có chỗ nào cần sửa đổi không."
Trong lòng Kiều Yến Hi cảm thấy xúc động hơn là vui mừng. Thật ra anh cũng không ngại làm việc ở phòng khách, càng không để ý đến việc bị giám sát, nhưng Du Thanh Chi dường như luôn nghĩ cho anh.
Khi nghe nói anh muốn bắt đầu khởi nghiệp, cô đã khích lệ và còn chủ động chuẩn bị cho anh một thư phòng mới.
Du Thanh Chi hỏi: "Cảm giác thế nào? Có hài lòng không?"
"Rất tốt, rất hài lòng, cảm ơn."
Du Thanh Chi tiến lên một bước đứng đối diện với anh, hơi ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mắt, "Đừng nói cảm ơn, tôi đã bảo anh rồi, phải dùng hành động thực tế để báo đáp tôi."
Kiều Yến Hi nhớ lại đầu tuần, cô cũng đã từng nói câu này. Cuối cùng còn nhắc đến bốn chữ "lấy thân báo đáp".
Du Thanh Chi thấy anh thẹn thùng bèn muốn trêu chọc nhiều hơn, cô đưa hai tay lên nắm lấy vai anh, tiến lại gần và nói: "Làm sao bây giờ? Tôi có chút muốn bắt nạt anh..."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Du Thanh Chi dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào môi anh, "Vì báo đáp mà hôn tôi một cái, sẽ không gọi là quá phận đúng không?"
Kiều Yến Hi khẽ nhấp môi, theo phản xạ nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết cũng theo đó mà nhấp nhô.
Du Thanh Chi chờ một lúc, thấy anh không có động tĩnh gì liền hỏi: "Không được sao?"
Kiều Yến Hi lại một lần nữa động đậy môi, vô thức tiến lại gần, như một con chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ vào môi cô.
Du Thanh Chi sửng sốt một chút, bị nụ hôn chuồn chuồn này của Kiều Yến Hi làm cho bối rối. Lúc bình thường trêu chọc người khác thì không thấy sợ hãi gì, nhưng giờ đây chỉ vì một cái chạm nhẹ của anh cũng khiến cô cảm thấy lúng túng.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại sự chủ động, hai tay ôm chặt cổ anh, "Còn chưa đủ."
Nói xong cô tiến tới, để lại dấu son trên môi Kiều Yến Hi.
Kiều Yến Hi theo bản năng đáp lại nụ hôn của cô, nhịp tim Du Thanh Chi bất giác đập nhanh hơn. Cô vô thức mυ'ŧ lấy môi đối phương.
Kiều Yến Hi giơ tay lên, đặt ở hông Du Thanh Chi nhưng lại không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng đặt tay như vậy.
Cơ thể Du Thanh Chi trở nên mềm nhũn, một nửa trọng lượng của cô dồn lên người Kiều Yến Hi. Anh không thể đứng vững lâu nên đã lảo đảo một bước, Du Thanh Chi nhanh chóng kéo anh trở lại, dùng cơ thể mình làm điểm tựa cho anh.
Kiều Yến Hi dựa vào người Du Thanh Chi.
Cả hai đều cảm nhận được nhịp tim đập nhanh và huyết dịch trong người đối phương đang chảy mạnh mẽ.
Du Thanh Chi đặt tay lên lưng Kiều Yến Hi, kéo anh lại gần hơn.
"Trong những ngày tới anh hãy tập đi lên xuống cầu thang, đến khi nào anh có thể tự mình đi lại thì hẳn mang thiết bị làm việc lên."
Kiều Yến Hi hơi nghiêng eo, cằm tựa vào vai cô, đáp lại: "Được."
"Còn nữa, trước đây tôi cũng đã nói phòng dưới lầu chỉ là chỗ nghỉ tạm của anh. Sau này anh chuyển phòng làm việc lên thì anh cũng sẽ ở đây."
Kiều Yến Hi dừng lại một chút, cuối cùng cũng lên tiếng: "Được."
Anh nhìn qua một lượt gian phòng của Du Thanh Chi rồi nhận ra rằng việc để cô theo mình ở phòng dưới lầu là có chút ủy khuất cô.
Lúc này, âm thanh của dì Thu vang lên từ cửa thang lầu: "Thanh Chi, Sở tiểu thư đến."
Sở tiểu thư mà dì Thu nhắc đến chính là Sở Gia Oánh, em gái của Sở Minh Húc. Du Thanh Chi từ nhỏ đến lớn không có nhiều bạn bè, hai anh em họ lại gần như cùng cô lớn lên, vì vậy tình cảm giữa ba người vô cùng tốt.
Chỉ có điều lần này Sở Gia Oánh không báo trước mà đến, có lẽ là muốn đột kích kiểm tra xem đối tượng kết hôn của cô là ai.
Sở Gia Oánh cũng quen biết Kiều Yến Hi, họ học chung một trường trung học phổ thông, nhưng Sở Gia Oánh lại nhỏ hơn một lớp so với bọn họ (DTC+KYH). Kiều Yến Hi khi đó rất nổi tiếng trong trường, không ít đàn em nữ lớp dưới bàn tán về anh.
Thời điểm đó Sở Gia Oánh và Du Thanh Chi thường xuyên trò chuyện nên cô ấy cũng biết Du Thanh Chi thích Kiều Yến Hi.
Nếu như Sở Gia Oánh biết rằng đối tượng kết hôn của Du Thanh Chi chính là Kiều Yến Hi, không biết cô sẽ phản ứng ra sao.
Du Thanh Chi buông Kiều Yến Hi ra, để anh đứng vững rồi nói: "Sở tiểu thư này là Sở Gia Oánh, em gái của Sở Minh Húc, cùng tôi lớn lên. Cô ấy cũng học cùng trường cấp ba với chúng ta, anh nghĩ sao về việc gặp cô ấy ngay lúc này?"