Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 34: Tình Chị Em Sâu Đậm

Nghe vậy, trong lòng Kiều Yến Hi bỗng dâng lên cảm giác xấu hổ. Sau biến cố vừa qua, tính cách của anh trở nên có phần nhút nhát. Lẽ ra anh nên tự tin hơn, dựa vào sức mạnh của bản thân để thay đổi tình hình, nhưng thời gian gần đây, anh lại lúng túng và bối rối. Những ngày này, anh đã phải nỗ lực để tiếp xúc lại với các vấn đề liên quan đến trí tuệ nhân tạo, dần dần, anh tìm thấy niềm đam mê mà mình đã từng có.

Anh muốn tiếp tục con đường nghiên cứu, khám phá những điều mới mẻ trong thế giới rộng lớn.

Tuy nhiên, khi Du Thanh Chi mời anh tham gia vào buổi trao đổi với các kỹ sư, anh lại vô thức từ chối.

Anh cảm thấy xấu hổ và sợ hãi.

"Được rồi, tôi sẽ đi." Kiều Yến Hi nói.

"Vậy thì tốt. Yên tâm đi, tất cả các kỹ sư trong nhóm đều do tôi tự tuyển chọn, họ rất thân thiện và dễ gần." Du Thanh Chi đáp.

"Ừm."

---------

Trải qua một tuần với nhiều bài tập phục hồi, Kiều Yến Hi đã có thể chống gậy để di chuyển.

Hôm đó khi đến tập đoàn Thế Hoành, Du Thanh Chi vẫn sắp xếp cho anh sử dụng xe lăn điện.

Cô cố tình né giờ cao điểm để ra ngoài, dẫn Kiều Yến Hi đến tòa cao ốc Thế Hoành.

Khi họ vừa bước vào thang máy, một người khác cũng vào cùng, đó là Tôn Bác Giai.

Tôn Bác Giai chủ động chào hỏi trước: "Thanh Chi, chào buổi sáng."

Du Thanh Chi đáp lại: "Chào buổi sáng."

Tôn Bác Giai nhìn Kiều Yến Hi. Đây là lần đầu tiên hắn (TBG) gặp anh (KYH), nhưng do có mối quan hệ mật thiết với Du gia, hắn đương nhiên biết về chuyện bạn trai của Du Thanh Chi, "Người này là bạn trai của em sao?"

Mặc dù Du Thanh Chi đã đi đăng ký kết hôn nhưng do hai người vẫn chưa tổ chức hôn lễ nên Du gia vẫn coi Kiều Yến Hi là bạn trai của cô, "Đúng vậy."

Tôn Bác Giai vươn tay hướng về Kiều Yến Hi, "Chào cậu, tôi là Tôn Bác Giai, anh rể của Thanh Chi."

Kiều Yến Hi cũng vươn tay nắm chặt tay hắn, "Chào anh."

Tôn Bác Giai vẫn giữ nụ cười trên môi, "Chị của em trước đây luôn nói rằng Thanh Chi nhà chúng ta là người rất ưu tú, trên đời này không có nam nhân nào xứng với em và thường hay lo rằng em sẽ không tìm được người phù hợp. Nếu bây giờ cô ấy còn sống, biết em có bạn trai, chắc chắn sẽ rất vui mừng cho em."

Nghe nhắc đến chị gái, Du Thanh Chi cảm thấy như có điều gì đó chạm vào tâm hồn mình khiến cô vô thức thất thần trong một khoảng thời gian.

Tôn Bác Giai tiếp tục: "Hôm qua tôi lại mơ thấy cô ấy. Cô ấy luôn hỏi tôi về tình hình của em, còn nói rằng xin lỗi vì đã không thể ở bên em, nhờ tôi chăm sóc em thật tốt."

Kiều Yến Hi nhìn vào cửa thang máy. Hình bóng của Du Thanh Chi phản chiếu trên gương với hốc mắt ửng đỏ, những câu nói của Tôn Bác Giai cô cũng không hề đáp lại một chữ.

Khi cửa thang máy "đinh" một tiếng rồi mở ra, Du Thanh Chi đẩy Kiều Yến Hi ra ngoài, "Tôi đi trước."

Du Thanh Chi dẫn anh đến phòng làm việc của mình. Trên đường đi, họ gặp một vài đồng nghiệp, tất cả đều rất lễ phép chào hỏi và gọi cô là giám đốc Du.

Bước vào phòng làm việc, Du Thanh Chi tiến đến chiếc bàn thường ngày mà cô vẫn hay ngồi vào, từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình.

Kiều Yến Hi nhìn theo bóng lưng cô, chủ động bắt chuyện: "Có gì uống không?"

Du Thanh Chi hồi phục tinh thần, "Có, cà phê hoặc nước khoáng, anh muốn uống gì?"

"Nước khoáng."

Trong phòng làm việc của Du Thanh Chi có một tủ lạnh nhỏ, cô mở ra và lấy một chai nước khoáng, vặn mở nắp và đưa cho anh.

Kiều Yến Hi nhìn thoáng qua đôi mắt vẫn còn ửng đỏ của Du Thanh Chi, vừa rồi Tôn Bác Giai chỉ tùy tiện nhắc đến chị gái của cô mà cô đã không kìm được nước mắt. Điều này cho thấy tình cảm giữa cô và chị gái rất sâu đậm.

Du Thanh Chi nói: "Tôi đã sắp xếp một buổi họp nghiên cứu về sản phẩm. Đến lúc đó, anh hãy nói một vài ý kiến của mình về sản phẩm với họ, rồi sau đó có thể tự do thảo luận."

"Được."

"Mặt khác, tôi sẽ không cố tình nói với họ rằng anh là chồng của tôi, nhưng tôi cũng không thể đảm bảo rằng họ sẽ không đoán mò."

Kiều Yến Hi nói: "Tôi không ngại."

"Không ngại cái gì?"

"Không ngại việc họ biết mối quan hệ của chúng ta."

Du Thanh Chi mỉm cười nhẹ, "Vậy thì tốt."

Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắp đến giờ rồi nên cô bèn đẩy Kiều Yến Hi đi vào phòng họp.

Trên bàn hội nghị dài, các linh kiện cần thiết và một con robot Tảo Địa đã sớm được chuẩn bị sẵn sàng, trợ lý của Du Thanh Chi cũng đã chuẩn bị nhiều tài liệu cho buổi họp.

Nhóm kỹ sư lần lượt tiến vào phòng, tất cả đều hướng ánh mắt tò mò về phía Kiều Yến Hi đang ngồi trên xe lăn.

Khi mọi người đã có mặt đầy đủ, Du Thanh Chi giới thiệu: "Đây là chuyên gia trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo mà tôi đã nói với mọi người trên group, họ Kiều. Một lát nữa, anh ấy sẽ chia sẻ một số ý kiến về robot Tảo Địa. Sau đó, chúng ta sẽ có thời gian tự do thảo luận. Nếu trong quá trình nghe, mọi người có bất kỳ câu hỏi nào thì hãy ghi lại để chúng ta có thể thảo luận sau."

Sau khi kết thúc phần giới thiệu, Du Thanh Chi nhìn về phía Kiều Yến Hi, "Kiều tiên sinh, chúng ta có thể bắt đầu được rồi."

Việc thuyết trình trước mặt mọi người không phải là điều xa lạ đối với Kiều Yến Hi. Bất luận là khi tham gia các cuộc thi khoa học kỹ thuật sáng tạo hay trong thời gian học đại học, anh luôn có thể thể hiện mình ở trạng thái tốt nhất.

Đã từng trải qua vài tháng với tâm trạng mơ hồ, anh từng nghĩ rằng mình sẽ không còn hứng thú với trí tuệ nhân tạo. Thế nhưng khi tiếp xúc với lĩnh vực này lần nữa, niềm đam mê trong anh lại được khơi dậy.

Ngồi trên xe lăn, anh tự tin trình bày về những nghiên cứu đối với sản phẩm và các đề xuất cải tiến trong suốt nửa tháng qua. Lý luận của anh rất rõ ràng, ý tưởng mạch lạc khiến cho tất cả các kỹ sư đều lắng nghe một cách nghiêm túc.

Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước vào nhưng chỉ đứng ở cửa, quan sát người đang thuyết trình kia.

Một người kỹ sư ngồi gần cửa nhận ra người đàn ông, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy, định nhường chỗ ngồi cho người đó.

--------

Mọi người thử đoán xem người này là ai nhaaa.