Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 23: Đều Là Người Từng Trải

Du Thanh Chi cũng nhìn người đàn ông đối diện, "Tôi là vị hôn thê của anh ấy, hôn phu của tôi đang bệnh, tôi có quyền biết nguyên nhân khiến anh ấy sinh bệnh, từ đó mới có cách giúp anh ấy điều trị."

Chu Triết Bình cười khẽ một tiếng, "Đúng vậy, nếu như không tìm được nguyên nhân qua việc điều trị bằng thuốc thì cô chính là điểm mấu chốt."

"Cho nên người khiến anh ấy chịu đựng uất ức chính là tôi sao?"

"Cậu ta cũng không có ý đó." Chu Triết Bình nói: "Du tiểu thư, trong suốt một năm qua chắc hẳn cô đã đọc không ít tài liệu liên quan đến bệnh trầm cảm. Cô nên hiểu rằng, bất kỳ người bình thường nào khi bỗng nhiên gặp phải một cú sốc lớn hoặc là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh đều có thể rơi vào trạng thái uất ức. Nếu cảm xúc đó không được kiểm soát, nó có thể phát triển thành trầm cảm. Vừa rồi tôi cũng đã trò chuyện với cậu ta, một người đã trải qua hai mươi bốn năm vô cùng suôn sẻ, lại còn thuộc kiểu người luôn ở trên đỉnh cao của kim tự tháp (ở đây ý nói anh nam9 thuộc dạng tài giỏi, có tướng mạo, gia cảnh tốt hơn hẳn nhiều người ấy), vậy mà chỉ trong vòng hai tháng gần đây, những chuyện xảy ra với cậu ta giống như việc khi cô đang sống trên mây nhưng đột nhiên lại rơi vào vũng bùn sâu không thấy đáy. Cú sốc lớn như vậy chắc chắn là điều mà phần lớn mọi người đều không thể chịu đựng nổi."

Du Thanh Chi nâng tách trà hoa hồng lên uống một ngụm. Lý do vì sao mà Chu Triết Bình nói cô đã đọc không ít tài liệu về bệnh trầm cảm là bởi cô cũng là bệnh nhân của triệu chứng ấy. Cô hiểu rõ tình trạng của mình, trước đây mọi người không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ bị uất ức, dù sao thì từ nhỏ đến lớn cô cũng là người tỏa sáng như ánh nắng.

"Về phương pháp điều trị, anh có đề xuất gì không?"

"Cậu ta chỉ mới bị không lâu lắm nên nếu điều chỉnh cảm xúc kịp thời thì sẽ tốt trở lại." Chu Triết Bình im lặng khoảng vài giây, sau đó nói tiếp: "Thuốc mà cô đang dùng có tác dụng phụ."

"Ừm, tôi biết rồi." Du Thanh Chi nhìn anh, "Cảm ơn anh, bác sĩ Chu."

Chu Triết Bình đẩy đẩy mắt kính của mình, "Thực ra cô cũng nên quan tâm đến bản thân nhiều hơn."

"Sao cơ?"

"Tôi không nghĩ rằng cô đã hoàn toàn khỏi bệnh trầm cảm."

Du Thanh Chi mỉm cười chua chát, "Không phải, tôi chẳng qua chỉ là trong lòng mang một vết thương vĩnh viễn không cách nào lành lại mà thôi."

Chu Triết Bình hít sâu một hơi, "Nếu như ngay cả bản thân cô cũng không thể tự cứu chính mình thì càng không cần nói đến việc giúp đỡ người khác."

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Nếu như anh ấy vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, tôi sẽ đề xuất sử dụng thuốc để điều trị."

"Được, có gì thì gọi cho tôi."

---------

Chu Triết Bình rời khỏi biệt thư, Du Thanh Chi vẫn ngồi tại chỗ và uống hết tách trà hoa hồng, sau đó mới đi vào phòng khách.

Kiều Yến Hi cũng vừa từ trong phòng đi ra ngoài. Anh đang ngồi trên xe lăn, cúi người đổ thêm thức ăn vào bát cho Kiều Nhạc Nhạc.

Việc cho chú mèo nhỏ ấy ăn là điều mà anh làm mỗi ngày, đồng thời là việc duy nhất mà anh biết làm.

Du Thanh Chi đến gần, nắm lấy tay cầm phía sau xe lăn, "Hôm nay thời tiết đẹp, tôi dẫn anh đi dạo vườn hoa một chút nhé."

Kiều Yến Hi tùy ý để cô đẩy mình đi, "Không cần đến công ty à?"

"Lười biếng nửa ngày, ăn trưa xong sẽ đi."

Du Thanh Chi dẫn anh đi dạo trên con đường lát đá quanh vườn hoa. Khi đến một chiếc xích đu trong vườn, cô để anh sang một bên rồi tự mình ngồi lên ghế đu, dùng sức đẩy nhẹ để ghế dao động.

"Kiều Yến Hi, anh có niệm tình cha mình không?" Du Thanh Chi vừa đong đưa ghế vừa hỏi.

Kiều Yến Hi không có trả lời liền, "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Chỉ là muốn biết cảm nhận của anh về ông ấy. Ông ấy ra đi để lại một mớ rối ren cho mẹ con anh, vậy cuối cùng anh sẽ nhớ hay là hận ông ấy?"

Kiều Yến Hi cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, "Nếu như ba tôi muốn sống, tôi hy vọng ông ấy có thể sống lâu trăm tuổi. Còn hiện tại ông ấy đã ra đi, tôi mong rằng ở một thế giới khác, ông ấy có thể sống an yên."

Ngụ ý chính là không hận.

"Giả sử trên thế giới này có một vật có thể giúp người ta sống lại, anh có muốn nó không?" Du Thanh Chi hỏi.

Kiều Yến Hi cảm thấy giả thuyết này thật ngây thơ và không thực tế, "Sẽ không có vật đó."

"Cũng chỉ là giả thuyết." Du Thanh Chi nhẹ nhàng nói: "Tôi hy vọng là có. Nếu thật sự có, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả, thậm chí là mạng sống của mình để có được vật đó."

Kiều Yến Hi nhìn cô, tuy Du Thanh Chi nói với giọng điệu nhẹ nhàng, đôi mắt lại hơi ửng đỏ, "Kiều Yến Hi, tôi cũng có một người chị, đã qua đời cuối năm ngoái."

Đu dây ngừng lại, cô tiếp tục nói: "Vì vậy, tôi rất hiểu được cảm xúc của anh bởi tôi đã từng trải qua."

Du Thanh Chi đưa tay nắm lấy tay anh, "Nhưng anh không thể cứ mãi chôn vùi bản thân như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế anh sẽ không thể đứng lên được."

Kiều Yến Hi đối diện với ánh mắt cô, trong đôi mắt ấy ánh lên một vẻ u buồn khiến anh nhận ra sự sa sút của chính mình. Anh vội quay mặt đi, không muốn nhìn nữa.

Đột nhiên, Du Thanh Chi từ trên xích đu đứng dậy rồi cúi xuống, chăm chú nhìn vào mặt anh, "Kiều Yến Hi, ria mép của anh mọc rồi kìa."

Kiều Yến Hi: "...""

Du Thanh Chi đẩy anh trở về phòng, "Để tôi giúp anh một chút."

Cô lấy dao cạo râu chạy bằng điện trong phòng tắm của anh ra rồi tiến đến trước mặt Kiều Yến Hi. Đầu tiên, cô thử mở chốt, sau đó chợt nhận ra mình chưa từng dùng cái này lần nào, "Chỉ cần đặt lên mặt thôi đúng không? Có cần phải lo lắng về việc bị phồng rộp hay gì không?"

Kiều Yến Hi thở dài, "Để tôi tự làm."

"Không, tôi muốn thử một chút."

Kiều Yến Hi: "..."

Du Thanh Chi thử nghiệm trên cánh tay mình, nơi có những sợi lông tơ mảnh mai. Cô dùng dao cạo xẹt qua, lông tơ cũng bị mất đi một chút, cảm giác như cho dù không có bọt cạo râu cũng không gây đau đớn.

Lúc này cô mới cúi xuống, "Kiều Yến Hi, đừng nhúc nhích."

Kiều Yến Hi nhíu mày, vừa định lên tiếng thì Du Thanh Chi dùng tay trái nâng cằm anh lên, "Đừng nói gì cả, tôi sợ làm anh bị thương."

Kiều Yến Hi cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành phải ngồi yên như một bức tượng gỗ mặc cho cô làm theo ý mình.