Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 21: Mèo Nhỏ Dính Người

Hôm sau là chủ nhật.

Sau khi ăn sáng xong, Du Thanh Chi đẩy Kiều Yến Hi đi dạo trong vườn hoa.

Bên cạnh cổng chính có một khu vực rộng lớn đầy hoa tường vi. Vào mùa xuân tháng ba, thời tiết phương Nam dần trở nên ấm áp vì vậy bông hoa ấy cũng nở sớm hơn một chút.

Du Thanh Chi lấy lẵng hoa treo trên xe lăn của Kiều Yến Hi xuống, bên trong có một cây kéo.

Cô dùng tay kéo rổ lại gần bụi hoa, chọn những bông hoa đang nở hoặc vừa hé nở để cắt. Thỉnh thoảng thấy vài bông vô cùng đẹp, cô sẽ đưa qua cho anh xem.

"Nhìn này, đóa này thật sự rất xinh."

Kiều Yến Hi không phản ứng gì, hiện tại anh chỉ là một con rối bị Du Thanh Chi điều khiển.

Nhiều lúc anh thật sự không biết phải đáp lại cô như thế nào nên quyết định im lặng.

Du Thanh Chi cắt một ít tường vi rồi đi ra vườn hoa phía sau để hái vài nhánh bạch ngọc lan. Sau đó cô trở lại phòng khách, dùng một số bình hoa cắm chúng vào.

Trong lúc làm những việc đó, cô luôn để Kiều Yến Hi đứng bên cạnh, như thể muốn anh cùng làm chung với mình.

Nhưng có lẽ Kiều Yến Hi không hề hứng thú với những điều này.

Những nhánh bạch ngọc lan được Du Thanh Chi cắm vào một chiếc bình cổ, đặt trên bệ cửa sổ trong phòng Kiều Yến Hi.

Hoa tường vi thì được bày biện ở phòng khách và trên bàn ăn.

Khi đã cắm xong hoa, Du Thanh Chi vẫn chưa có thời gian rảnh. Cô ngồi xuống cạnh Kiều Yến Hi, lấy chiếc máy tính bảng lên để tìm mua một số dụng cụ cho Kiều Nhạc Nhạc.

Chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm ở trên đùi Du Thanh Chi, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người họ về việc nên mua những loại dụng cụ nào, từ trang trí ổ đến giá đỡ thức ăn, thêm cả những loại nước uống bổ dưỡng.

Toàn bộ cuộc trò chuyện, Du Thanh Chi nói mười câu thì chỉ nhận được ba chữ phản hồi từ người đối diện.

Dù vậy, cô vẫn cảm thấy vui vẻ trong suốt buổi thảo luận ấy.

Bé mèo "biết điều" (ý chỉ ngoan ngoãn) Kiều Nhạc Nhạc lúc này mới ngẩng đầu lên, hướng Du Thanh Chi kêu meo meo. Cô nhìn đôi mắt tròn xoe của nó, "Đói bụng sao?"

"Meo meo~"

"Đói bụng thì tìm chủ nhân của em đi." Du Thanh Chi chỉ chỉ Kiều Yến Hi bên cạnh mình, "Đây, chủ nhân của em là anh ấy."

Kiều Nhạc Nhạc lập tức kêu meo meo vài tiếng về phía Kiều Yến Hi.

Du Thanh Chi dứt khoát đặt Kiều Nhạc Nhạc lên đùi anh, "Mèo con của anh, giao cho anh chăm sóc."

Kiều Yến Hi nhìn bé mèo đang kêu meo meo, cảm thấy phiền phức nhưng cũng không thể không đi tìm đồ ăn cho nó.

Ngày hôm qua lúc dẫn nó về nhà, Du Thanh Chi có mua hai túi lớn thức ăn cho mèo và đặt chúng trong ngăn tủ ở phòng khách. Anh tự động di chuyển xe lăn đến bên cạnh ngăn tủ, độ cao của nó ngang tầm với anh do đó anh có thể dễ dàng mở ra.

Trong hai túi ấy, có một túi đã được mở. Anh đổ một ít thức ăn vào lòng bàn tay, mèo nhỏ lập tức ghé vào tay anh và vùi đầu vào ăn, ăn vui vẻ đến mức còn phát ra âm thanh.

Du Thanh Chi chống khuỷu tay lên tay vịn của sofa, tay còn lại thì chống cằm, chăm chú nhìn cảnh tượng của một người một mèo trước mặt.

Khung cảnh ấy khiến cô cảm thấy việc mua chú mèo này thật sự là một quyết định đúng đắn.

Từ đó trở đi, Du Thanh Chi đã có thêm một niềm vui mới. Mỗi khi đang ở công ty mà cảm

thấy mệt mỏi với đống công việc, cô sẽ mở camera giám sát trong phòng khách nhà mình lên. Do vận khí tốt nên thỉnh thoảng cô lại nhìn thấy cảnh Kiều Yến Hi và Kiều Nhạc Nhạc sống chung với nhau.

Mèo nhỏ mới tới nhà nên rất dính người. Kiều Yến Hi đổ vào chén nó một chút đồ ăn, chú ta vừa ăn vài miếng, ngẩng đầu lên thì thấy anh có ý định rời đi bèn vội vàng chạy theo.

Kiều Yến Hi phát hiện chú mèo nhỏ đang theo sau, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt tròn xoe màu hổ phách của nó đang nhìn anh đầy vẻ lo lắng.

Nó đây là... Sợ bị bỏ rơi sao?

Kiều Yến Hi bất đắc dĩ, đẩy xe lăn lùi lại khoảng nửa mét, tiến đến bên cạnh bát thức ăn cho mèo. Lúc này mèo con chắc chắn rằng anh sẽ không đi nữa, nó mới yên tâm thưởng thức bữa ăn của mình.

Trong khi chờ mèo con ăn, ánh mắt Kiều Yến Hi vô tình liếc nhìn vào camera giám sát trên tường và... Thật trùng hợp, camera cũng đang hướng thẳng về phía anh.

Camera giám sát là một thiết bị có khả năng di chuyển và điều chỉnh góc độ, vì vậy nên khi nó "nhìn" thẳng vào anh thì hình ảnh ghi lại bên trong cũng là anh.

Kiều Yến Hi không chút hoang mang thu hồi tầm mắt, ngược lại còn cúi đầu, chăm chú

nhìn mèo nhỏ vùi đầu vào ăn.

Du Thanh Chi cầm điện thoại di động, vừa rồi cô và anh cùng nhìn nhau qua mắt camera. Khóe môi chậm rãi gợi lên một nụ cười, dường như cô đang cảm thấy việc này rất thú vị.

Sau khi mèo con ăn no, Kiều Yến Hi khởi động xe lăn và di chuyển về phòng mình, chú mèo cũng đi theo.

Lúc bọn họ vào phòng, camera giám sát không thể nhìn thấy được.

Du Thanh Chi cũng không hề có đam mê quái dị là đặt camera trong phòng người khác.

Cô rời khỏi hình ảnh theo dõi, gọi điện cho Kiều Yến Hi.

Đối phương sau một lúc mới bắt máy, "Có chuyện gì vậy?"

Du Thanh Chi nói: "Hôm qua tôi có đặt vài đồ dùng cho mèo, chuyển phát nhanh nên là đang trên đường giao tới. Bác Đông sẽ ra nhận, tôi đã nói ông ấy hỗ trợ mở hàng và lắp ráp ổ cho Nhạc Nhạc, anh muốn đặt chúng ở đâu thì cứ nói cho bác ấy biết."

"Cô quyết định đi." Kiều Yến Hi theo thói quen nói.

"Mèo của anh, anh quyết định."

Du Thanh Chi từ trên ghế đứng dậy, đi đến cửa kính sát đất, nhìn ra bên ngoài. Bầu trời xanh, đám mây trắng hòa cùng với những làn gió dịu nhẹ tạo thành một khung cảnh trong trẻo. Cô tiếp tục nói với người bên kia điện thoại: "Kiều Yến Hi, thời tiết hôm nay rất đẹp, hãy dẫn Nhạc Nhạc đi dạo trong vườn hoa hoặc ra ngoài ngắm cảnh một chút đi."

"Mèo không thích ra ngoài."

"Làm sao anh biết? Anh hỏi nó rồi à?"

"..."

Du Thanh Chi vẫn ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, "Anh hãy ra ngoài một chút đi, ánh nắng ấm áp chiếu rọi sẽ khiến cả người sáng tỏ, thông suốt hơn."

"Được."