Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 8: Trở Về Du Gia

Sở Minh Húc thở dài, "Cậu không có một chút luyến tiếc sao?"

"Luyến tiếc cái gì?"

"Ngôi nhà lớn ở khu phía Nam đó là do ông nội để lại cho cậu, cậu sẽ không có một chút luyến tiếc?"

Du Thanh Chi dừng một chút, "Dù sao cũng không ở, để không như vậy sẽ mất giá trị."

"Được được được, tùy cậu vậy."

Gia nghiệp của nhà họ Du vốn phát đạt, Du Diên Huy - cha cô chỉ có hai đứa con gái. Năm ngoái, cô con gái lớn qua đời trong một vụ tai nạn xe

Cúp điện thoại, Du Thanh Chi nhìn tài xế trước mắt, nói: "Trở về Du gia."

"Vâng."

Du Thanh Chi có hai ngôi nhà. Một căn là ngôi nhà hai tầng lớn ở phía Nam, có phong cảnh rất đẹp, gần khu trung tâm thương mại Nam Thành, được ông nội cô mua lúc còn sống. Nhưng cô lại thích những chỗ có vườn hoa, vì thế hầu như chưa từng đến đây ở.

Ngôi nhà thứ hai là căn biệt thự kiểu Bắc Âu có một vườn hoa ở sườn núi, năm trước vừa về nước cô nhìn một cái liền ưng mắt, thế là quyết định mua nó.

Sau khi du học từ Anh về, cô dành phần lớn thời gian ở căn biệt thự Bắc Âu đó, thỉnh thoảng mới trở về Du gia thăm bà nội.

Mẹ của cô qua đời sớm. Năm năm trước cha cô lấy người phụ nữ khác chỉ lớn hơn cô bảy tuổi. Mặc dù mẹ kế không làm gì xấu, nhưng cô vẫn thấy không thích và không thoải mái khi ở cùng người đó. Vì vậy, cô không muốn ở nhà cũ quá nhiều.

Ngày trước cô còn có một người chị gái hơn mình sáu tuổi, đã kết hôn. Trong một tai nạn xe năm ngoái, chị ấy qua đời và để lại một cô con gái ba tuổi tên là Tôn Lạc Hân, hiện đang được Du gia nuôi dưỡng.

Du Thanh Chi dừng xe giữa đường mua đồ chơi cho Tôn Lạc Hân.

Lúc cô về đến nhà, Tôn Lạc Hân cũng vừa từ trường mẫu giáo về. Cô bé mặc một chiếc váy công chúa màu vàng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo choàng và cài tóc bằng nơ con bướm. Khuôn mặt bé giống mẹ mình đến bảy, tám phần.

Du Thanh Chi nhìn cô bé đang chạy đến, trong lúc nhất thời thần trí có chút mơ hồ, hốc mắt không hiểu vì sao cũng thấy chua xót.

Cô vẫn rất khó chấp nhận sự thật rằng chị gái mình không còn trên đời nữa.

"Dì nhỏ (*)!" Tôn Lạc Hân hô một tiếng, kéo tinh thần của Du Thanh Chi lại. Cô đem chiếc túi đang nằm trong tay mình mở ra, cầm vật bên trong lên, "Hân Hân, nhìn xem dì mua cái gì cho cháu này."

(*): bản convert ghi là "Tiểu di" nên mình đổi thành như này. Có gì sai thì mọi người góp ý cho mình nhé.

Tôn Lạc Hân vui sướиɠ, "Gấu trúc!"

"Đúng rồi." Du Thanh Chi đem gấu trúc con rối cho cô bé ôm, "Hân Hân thích không?"

Tôn Lạc Hân đem mặt mình cọ xát mặt gấu trúc, "Dạ thích."

"Thật ngoan."

Lúc này, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ sườn xám cách tân được cắt may khéo léo, uyển chuyển vẽ ra từng chỗ lồi lõm của cơ thể từ trên lầu đi xuống. Kết hợp với khuôn mặt sắc sảo thường ngày, trông cô ta có chút giống nữ minh tinh, "Thanh Chi, con về rồi. Sáng nay bà nội nói với dì là nhớ con đấy."

Du Thanh Chi nhìn thoáng qua nữ nhân mặc sườn xám. Đây là mẹ kế của cô, tên là Từ Mộng Nụ. Sắc mặt cô lãnh đạm, thuận miệng hỏi: "Bà nội đâu?"

"Chắc là ở trong nhà kính."

Du Thanh Chi sờ đầu Tôn Lạc Hân, "Hân Hân, chúng ta đi nhà kính tìm bà cố nào."

"Vâng."

Du Thanh Chi nắm tay Tôn Lạc Hân dẫn đến nhà kính thủy tinh của bà nội cô - Tống Mỹ Hà. Bà đã qua tuổi bảy mươi, song cơ thể vẫn coi như khỏe mạnh, thích vận động và làm vườn.

Lúc này bà đang đeo tạp dề, tay cầm kéo, nghiêm túc cắt tỉa những cây hoa mà bà tự tay trồng. Nghe Du Thanh Chi hô một tiếng "Nội.", bà mới từ trong bụi hoa ngẩng đầu lên: "Cháu có thể bỏ việc trở về nhà thăm bà cũng được."

Du Thanh Chi nói: "Không phải cháu mới đến đây hồi đầu tuần sao?"

"Đầu tuần của cháu cũng đã mười ngày trôi qua rồi."

Du Thanh Chi khoác lấy cánh tay của bà, "Vậy sau này cháu sẽ đến thăm bà nhiều hơn."

"Cái này nói được phải làm được."

"Nhất định được."

Tống Mỹ Hà nói: "Thứ sáu tuần trước, bà kêu cháu cùng bà đi tiệc trà xã giao, cháu không đến, vậy rốt cuộc đã đi đâu?"

Thứ sáu tuần trước là ngày Kiều Yến Hi bị thương. Vốn dĩ hôm ấy cô phải cùng bà mình tham dự tiệc trà, nhưng vô tình nhìn thấy anh đang lái xe ngược hướng nên đã thay đổi lộ trình, nếu không cũng sẽ không kịp thời cứu anh.

Tuy vậy, cô vẫn không nói cụ thể: "Cháu có chút việc đột xuất phải làm."

"Lần trước ở tiệc trà, bà gặp lại một người chị em tốt. Bà ấy có một người cháu trai hơn cháu hai tuổi, cũng là đi du học ở Anh giống cháu. Sau khi tốt nghiệp lại đi công tác, gần đây đang định trở về quản lý công ty trong nhà. Bà nghe người ta nói thằng bé cũng không tệ lắm, cháu sắp xếp thời gian gặp nó một lần đi."

Du Thanh Chi trong khoảng thời gian này liên tục bị thúc giục cưới, riết đã thành thói quen. Kể từ khi chị cô qua đời, bà nội và cha đều hi vọng cô có thể sớm kết hôn.

Gia nghiệp của nhà họ Du vốn phát đạt, Du Diên Huy cha cô lại chỉ có hai đứa con gái. Năm ngoái, người con lớn qua đời trong một vụ tai nạn xe, chuyện này đã gây ra đả kích rất lớn cho Du gia. Cho nên bọn họ mới hi vọng cô sớm kết hôn, vì Du gia khai chi tán diệp (*).

(*): Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

"Nội, thật ra cháu đã tìm được một đối tượng tốt để kết hôn."

"Ai?"

"Tạm thời chưa thể nói cho nội, nhưng mà anh ấy dáng người rất cao ráo rất đẹp trai, còn rất ưu tú, thời điểm còn học cấp ba thành tích cũng rất tốt, hiện tại đang làm nghiên cứu sinh tại Stanford."

Nghe Du Thanh Chi miêu tả, Tống Mỹ Hà rất hài lòng, "Nghe có vẻ không tồi."

"Đương nhiên, quan trọng chính là cháu thích anh ấy."

Theo lý thuyết, các công tử nhà giàu ở Nam Thành Tống Mỹ Hà đều sẽ nghe qua tên, bà hỏi: "Vậy rốt cuộc thằng bé đó nhà ai?"

"Cháu vẫn đang theo đuổi anh ấy, chưa thành công. Chờ thành công rồi cháu sẽ dẫn anh ấy đến gặp bà."

"Vậy cháu còn không mau sớm nói cho bà biết để bà còn đến nhà thằng bé nói chuyện, biết đâu được lại thành đôi đấy."

"Khó mà thành được, vẫn là chờ cháu tự mình theo đuổi."

Tống Mỹ Hà cười cười, "Được, thế bà chờ tin tốt của cháu."

Bà cắt tỉa xong hoa cỏ rồi cùng Du Thanh Chi rời khỏi nhà kính.