Lần thứ hai Du Thanh Chi và Kiều Yến Hi gặp nhau là khi cuộc thi "Thanh thiếu niên sáng tạo khoa học kỹ thuật" được tổ chức. Ban đầu là Kiều Yến Hi báo danh tham gia, sau đó cô cũng muốn tham gia theo.
Tuy nhiên, họ lại không tìm được người đồng hành để lập thành tổ đội. Bởi theo quy định, cuộc thi này chỉ cho phép từ một đến ba người tham gia.
Thời điểm ra về, Du Thanh Chi cố ý chờ Kiều Yến Hi ở cửa lớp học. Nhìn thấy anh đi ra, cô liền đi theo, "Kiều Yến Hi, tôi muốn tham gia cuộc thi sáng tạo khoa học kỹ thuật, tôi cùng với anh lập thành một đội đi."
Kiều Yến Hi lạnh lùng đi về phía cầu thang, "Tôi đã chung nhóm với người khác."
"Tôi biết. Tôi nghe ngóng được các anh chỉ mới có hai người, tối đa có thể là ba người, thêm tôi vào đi."
Kiều Yến Hi sợ nhất là bị người khác làm phiền, anh ta hít sâu một hơi, "Không được."
Nhưng trong giờ nghỉ ngày thứ hai, Kiều Yến Hi bị giáo viên vật lý gọi đến văn phòng. Đây cũng là giáo viên chỉ đạo, hỗ trợ cho bọn họ trong cuộc thi.
Lúc anh tới, Du Thanh Chi đang đứng bên cạnh bàn của giáo viên, trong lòng anh có dự cảm không lành.
Quả nhiên, giáo viên vật lý mỉm cười nói: "Yến Hi, để thầy giới thiệu cho em một chút. Đây là Du Thanh Chi, học sinh lớp 8. Thành tích vật lý của em ấy cũng không tệ, tương đương với em. Cuộc thi lần này em ấy cũng tham gia. Đội của em chỉ mới hai người, thêm một người là thêm một trợ thủ, cho nên em ấy sẽ chung đội với em."
Không đợi anh trả lời, Du Thanh Chi đã cong mắt lên cười nói: "Đồng học Kiều Yến Hi, xin được chỉ giáo."
Kiều Yến Hi không nghĩ đến giáo sư chỉ đạo sẽ ra mặt cho Du Thanh Chi gia nhập, anh cũng không có lý do chính đáng để cự tuyệt, chỉ có thể tiếp nhận, nhưng trong lòng lại không vui.
Sau đó, tin tức Du Thanh Chi tham gia cuộc thi "Thanh thiếu niên sáng tạo khoa học kỹ thuật", cưỡng ép Kiều Yến Hi chung đội lan truyền nhanh chóng. Mọi người đều bí mật nghị luận, nói Du Thanh Chi thích Kiều Yến Hi, vì để có thể được tham gia thi đấu cùng anh nên đã vận dụng quan hệ của cha mình.
Ngay lúc đó, diễn đàn của trường liền xuất hiện một bài đăng hấp dẫn với tựa đề "Một thiên kim đại tiểu thư tập đoàn vì theo đuổi nam sinh mà không từ thủ đoạn, đem quy tắc ngầm vào tận trường học."
Một lát sau, nhiều học sinh và giáo viên trên diễn đàn đã bày tỏ sự phẫn nộ và chỉ trích hành vi này. Mặc dù không đề cập trực tiếp tên của ai, nhưng mọi người đều biết là ai khi đọc qua.
Sau khi bài viết lan truyền, hơn ba trăm người đã đọc và để lại bình luận, nhưng chẳng hiểu sao chỉ trong một lúc nó liền biến mất, người đăng bài cũng bị người khác nghênh đón, đánh một trận ngay khi tan học.
Gia đình của học sinh bị đánh vì lo sợ sức ảnh hưởng của Tập đoàn Thế Hoành tại Nam Thành, không dám đến trường học náo loạn, chỉ có thể nén giận đối với chuyện này.
Sau khi chuyện này truyền ra, tất cả mọi người đều tránh xa Du Thanh Chi và nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu, âm thầm định nghĩa cô là đại tiểu thư bị chiều hư, không chỉ có vẻ ngoài kiêu ngạo bốc đồng mà lòng dạ còn độc ác.
------------
Thời điểm Du Thanh Chi đến bệnh viện lần thứ hai có mang theo một bó hoa được kết từ đủ loại hoa, tạo nên sắc thái rực rỡ.
Chung Ái Cầm đã đi nghỉ ngơi ở khách sạn gần đó (*), chỉ có Kiều Dĩ Hinh ở trong phòng bệnh.
(*): Khúc này trong bản convert ghi là "quán rượu phụ cận", mình thấy hơi kì nên đổi thành như này.
Kiều Dĩ Hinh thấy cô đến, từ trên ghế sofa đứng dậy, "Du tiểu thư."
Du Thanh Chi đưa bó hoa trong ngực cho cô (KDH), nói: "Tìm bình hoa cắm vào đi."
"Được." Kiều Dĩ Hinh nhìn bó hoa một chút, cảm thấy nó khác biệt so với những bó hoa thông thường cô hay mua ở tiệm, "Hoa đẹp quá, cô mua ở đâu vậy?"
"Tôi tự trồng."
Kiều Dĩ Hinh rất kinh ngạc, "Thật sao?"
"Thật, trong nhà tôi trồng rất nhiều." Du Thanh Chi nói: "Trước khi đến có hái một chút, đặt trong phòng bệnh sẽ giúp người bệnh nhanh hồi phục."
"Đúng thật là vậy." Kiều Dĩ Hinh nhìn thoáng qua giường bệnh của Kiều Yến Hi, "Vậy tôi sẽ đi cắm hoa. Cô và anh tôi cứ nói chuyện."
"Được."
Kiều Dĩ Hinh cầm hoa ra ngoài. Hộ vệ sau lưng cũng xoay người rời đi, canh chừng ở ngoài cửa.
Trong phòng bệnh tiếp tục chỉ còn hai người.
Du Thanh Chi ngồi xuống, nhìn anh, "Khá hơn chút nào không?"
Sắc mặt của Kiều Yến Hi không tốt lên bao nhiêu so với hôm qua. Mặc dù anh nằm trên giường cả ngày, nhưng chân chính nhắm mắt đi ngủ lại không quá hai tiếng đồng hồ.
Kiều Yến Hi lặp lại lời cũ: "Yêu cầu của cô tôi không có cách nào đáp ứng. Cô không cần lãng phí thời gian đến đây với tôi."
"Đã suy nghĩ kĩ chưa?"
"Rồi."
Du Thanh Chi nói: "Tôi cảm thấy anh vẫn là nên suy nghĩ thêm một chút."
"Không cần."
Du Thanh Chi hiểu rõ rằng anh sẽ không dễ dàng đáp ứng. Nếu như anh có thể tùy tiện chấp nhận thì đã không phải là Kiều Yến Hi mà cô quen biết.
Yêu cầu này đối với anh mà nói chính là đang chà đạp lòng tự trọng của anh. Kiều Yến Hi là một người cao ngạo như vậy, làm thế nào có thể tùy tiện đáp ứng?
Bất quá Du Thanh Chi cũng không vội, cô nói tiếp: "Tôi hơi biết rõ một chút, người mà cha anh mượn tiền để trả nợ cho công ty, sau lưng hắn có bối cảnh. Ngoài việc kinh doanh công ty cho vay, còn có sòng bạc ngầm và liên quan đến các tổ chức cao cấp, tuyệt đối không phải ai cũng dám đυ.ng đến. Anh là nghiên cứu viên chưa tốt nghiệp, trong thời gian ngắn đoán chừng cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng nếu như không nhanh chóng trả, bọn họ sẽ không để mọi người yên. Anh có thể không nghĩ cho bản thân mình, cũng phải vì mẹ và em gái anh, bọn họ một người đã lớn tuổi, một người lại là hoa đang phát triển, anh muốn mỗi ngày của họ đều trôi qua trong lo lắng hãi hùng sao?"