Rồi Anh Sẽ Yêu Em

Chương 5: Những Ngày Đầu

Kiều Yến Hi nói: "Tôi không có cách nào đáp ứng yêu cầu của cô. Cô không cần phải lãng phí thời gian để đến đây với tôi."

Du Thanh Chi sinh sống tại Nam Thành, học chung với những quý tộc cao trung ở Hàng Châu.

Kiều Yến Hi là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường, là người đầu tiên trong kỳ học có số điểm cao nhất, được bầu làm giáo thảo, thường xuất hiện trên diễn đàn trường với những chủ đề nóng hổi.

Trong kỳ thi cuối kì, Kiều Yến Hi đạt thành tích xếp hạng đầu tiên, càng làm cho số nữ sinh trong trường học chú ý đến anh tăng lên không ít.

Du Thanh Chi là người đứng đầu trong kỳ thi thứ hai, lúc này mới chú ý đến Kiều Yến Hi. Cô học tại lớp tám, Kiều Yến Hi ở lớp ba. Hai lớp này không ở trên cùng một tầng lầu, nhưng từ đầu năm học, các bạn nữ trong lớp cô đều nói Kiều Yến Hi rất đẹp trai, niềm vui chính mỗi ngày là thảo luận về anh. Du Thanh Chi cũng thấy anh đẹp trai, nhưng không có ý định đến gần anh. Cho đến khi anh đạt được thành tích xếp hạng đầu tiên trong khối, cô bỗng sinh ra cảm giác hứng thú nồng đậm.

Trong cuộc thi ấy, cô xếp hạng tám, kém anh ba mươi sáu phút.

Ngày hôm đó, trường học vừa kết thúc buổi khen thưởng, cô ra về trễ hơn mười phút, đúng lúc nhìn thấy Kiều Yến Hi đang từ hành lang đi xuống lầu. Cô liền bước nhanh hơn, làm cho bậc thang không ngừng phát ra tiếng vang. Sau khi nhìn thấy bóng dáng anh, cô vịn vào lan can, hướng phía dưới kêu lên: "Này!"

Kiều Yến Hi dừng bước, quay đầu nhìn lên trên.

Du Thanh Chi nhìn anh, nhếch môi cười một tiếng, "Cậu thật sự là Kiều Yến Hi sao?"

Buổi chiều, Kiều Yến Hi có gặp qua cô gái này tại đại hội khen thưởng, trong mười top đầu có mặt cô, hai người còn cùng nhau lên sân khấu nhận giải thưởng, "Cậu tìm tôi?"

Du Thanh Chi đi xuống cầu thang, bước tới trước mặt anh, "Tôi chỉ muốn làm quen với cậu. Tôi tên Du Thanh Chi, là học sinh giỏi của lớp tám."

Trên mặt Kiều Yến Hi không có biểu cảm gì. Từ khi anh được bầu làm giáo thảo, các cô gái lớp khác cũng thường xuyên bắt chuyện với anh, ngay cả đàn chị lớp mười một, mười hai cũng đến hỏi phương thức liên lạc của anh.

Có lẽ anh không có ý định để ý quá nhiều vào tình yêu nam nữ thời cấp ba.

Gia đình anh từ thời ông nội đã bắt đầu làm việc trong ngành chế tạo công nghiệp nhẹ (*). Mặc dù công ty gia đình đã phát triển đến mức có hơn một nghìn nhân viên, nhưng anh cảm thấy nếu không tạo ra sự mới mẻ, ngành công nghiệp nhẹ này rất dễ bị loại bỏ.

(*): nguyên văn ở đây là nghề chế tạo cấp thấp, mình có search Google nhưng vẫn không có kết quả. Ai biết thì giúp mình với nha.

Với ý tưởng đó, anh bắt đầu tìm hiểu về AI và cảm thấy mình rất hứng thú. Mục tiêu của anh là tiến vào cấp độ cao hơn trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo thông qua việc học tập chuyên sâu tại đại học, hy vọng sẽ đưa công ty gia đình vào một hướng mới trong tương lai.

Anh nhìn cô gái trước mặt, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với cô nên xoay người rời đi.

Nhưng ngày qua ngày, cô gái đó lại giống như một lọ keo dán dính lấy anh, anh lạnh lùng liếc cô một cái, "Đừng làm phiền tôi."

(Từ lúc này là chị nhà ta đã bắt đầu theo đuổi anh rồi nên tớ sẽ đổi xưng hô nhé.)

Du Thanh Chi cười cười, "Hình như anh không nhớ kĩ tên của tôi thì phải? Tôi nhắc lại lần nữa, tôi là Du Thanh Chi, học sinh giỏi nhất của lớp tám."

Kiều Yến Hi không có hứng thú với việc nhớ tên cô. Anh không quen biết cô và cũng không muốn quen biết cô, thế là anh bước nhanh hơn.

Du Thanh Chi chạy chậm theo sau anh, "Anh quả thật rất lạnh lùng, không thể nào sửa được."

Kiều Yến Hi tiếp tục mắt điếc tai ngơ đi về phía trước.

Du Thanh Chi không thể nào không cảm nhận được sự xa cách của anh, nhưng cô lại nghĩ anh chỉ là đang lạnh lùng mà thôi, dù sao mấy bạn nữ trong lớp đều nói anh rất lạnh lùng.

"Kiều Yến Hi, anh là người Nam Thành hay Hàng Châu?"

"..."

"Nói chuyện."

"..."

"Vậy để tôi nói trước đi. Tôi là người Nam Thành."

Kiều Yến Hi dừng bước, rất bất đắc dĩ nói: "Cô thật sự rất phiền."

"Tôi..."

"Cậu nói người nào phiền đấy? Có ngon thì lặp lại lần nữa."

Một giọng nói vang lên. Chàng thiếu niên tóc ngắn, trên cổ đeo một sợi dây chuyền hình chữ thập màu bạc, hai tay đút túi quần xuất hiện bên cạnh Du Thanh Chi. Anh ta nâng cằm lên, làm một bộ dáng không ai sánh nổi.

Du Thanh Chi nhìn người con trai xuất hiện bên cạnh mình, giọng điệu này tám phần là muốn gây hấn. Hắn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của cô, tên Sở Minh Húc, là người nổi tiếng trong trường với biệt danh "Tiểu Bá Vương".

Du Thanh Chi trợn mắt nhìn hắn, "Sở Minh Húc, nơi này không có việc của cậu, cậu mau tránh sang một bên cho tớ."

"Sao lại không có việc của tớ? Cậu xem bộ dáng kia của hắn chính là muốn ăn đòn, để tớ thay cậu giáo huấn dạy dỗ hắn."

Du Thanh Chi nhìn Kiều Yến Hi nói: "Xin lỗi, đây là bạn thân của tôi. Cậu ta không giỏi nói chuyện, anh đừng so đo với cậu ấy." Nói xong, cô lôi kéo cánh tay hắn, kéo hắn ra xa, "Cậu đi ra đây cho tớ."

Đi được một khoảng đủ xa, Du Thanh Chi nhìn theo Kiều Yến Hi rồi mới buông lỏng cánh tay của Sở Minh Húc.

Hắn nhìn bộ dạng có chút ủy khuất của cô, "Tên đó bắt nạt cậu?"

Du Thanh Chi nói: "Có cậu lại, ai dám bắt nạt tớ?"

Sở Minh Húc nghe vậy thì đắc ý. Nếu sau lưng cậu ta có cái đuôi, không chừng sẽ liên tục vẫy vẫy, "Vậy xem ra, cậu dưới sự bảo vệ của bổn thiếu gia, coi như an toàn."

Du Thanh Chi liếc mắt, "Nếu vậy thật thì cảm ơn cậu."