Từ Khi Làm Tán Tu, Tâm Lý Của Ta Tốt Hơn Nhiều

Chương 10: Cả Gầm Cầu Cũng Không Còn Để Ngủ!

Sau khi trở về phủ, Tống Ly nhớ lại những linh thực đã ăn hôm nay rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Không thể không nói, những sự kết hợp của linh thực ấy đã giúp nàng mở mang tầm mắt, cũng mang đến một số cảm hứng trong việc luyện đan.

Đáng tiếc hai cuốn sách của nàng hiện tại chỉ dạy một số phương pháp luyện đan chứ không có đan phương. Nếu muốn luyện ra các loại đan dược khác, nàng vẫn cần phải mua đan phương.

Sách nói về đan phương đương nhiên đắt hơn cuốn "Nhập Môn Luyện Đan" nhiều…

Đêm xuống, trong phòng tu luyện của Tinh Vũ Đạo Nhân, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện.

Ở nơi có nhiều trận pháp như vậy, lại có tu sĩ tuần tra khắp nơi nhưng bóng đen ấy như vào chốn không người, chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi phủ, bay về hướng Ngũ Vị Các.

Khách rong Ngũ Vị Các đã về hết, chỉ còn một hai tiểu nhị đang dọn dẹp vệ sinh, còn bà chủ Liễu di ngồi ở quầy tính toán doanh thu.

Người đó thuần thục bước vào Ngũ Vị Các, lớn tiếng nói: “Cứ như mọi khi.”

Chính là Tinh Vũ Đạo Nhân.

Liễu di ngẩng đầu liếc nhìn ông ấy một cái.

“Tiểu tử họ Lục kia đuổi theo ngươi đến tận quận Phong Tranh, ngươi thật sự không thu nhận hắn làm đệ tử à?”

Tinh Vũ Đạo Nhân tùy ý tìm một chiếc bàn ngồi xuống.

“Chờ hắn chịu khổ sở vài ngày sẽ hiểu, cuộc sống của tán tu không dễ dàng gì. Nhiều người không có lựa chọn mới đến quận Phong Tranh cầu cạnh ta nhưng hắn lại có lựa chọn, đi Trường Minh Tông sẽ tốt hơn ở lại đây.”

Nghe vậy, Liễu di cười lạnh: “Nghe câu này từ miệng của người sáng lập Liên Minh Tán Tu thật sự rất khó chịu.”

Bà ấy biết Tinh Vũ đạo nhân thành lập Liên Minh Tán Tu là để tranh thủ nhiều tài nguyên cho các tán tu, ít nhất là không để cho những viên ngọc quý bị phủ bụi trần, không để vì một viên Trúc Cơ Đan mà các đệ tử tông môn coi như kẹo ăn ở bên ngoài lại bị bao người dùng mạng để tranh giành.

Người không nên mất niềm tin vào Liên Minh Tán Tu nhất chính là Tinh Vũ đạo nhân, nhưng giờ đây ông ấy lại đẩy một người có thể thừa kế y bát của mình, chấn hưng Liên Minh Tán Tu ra ngoài.

Dù Liễu di không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng bà ấy rất tức giận.

Trong Ngũ Vị Các bỗng chốc im lặng.

“Tư chất của nha đầu kia ta cũng không tồi, mới vào đan đạo đã có thể luyện chế Tích Cốc Đan thượng phẩm, là một đan tu thiên tài, ngộ tính cũng tốt. Dù trong liên minh không có nhiều đan sư lợi hại nhưng dù sao thì đan dược và linh thực đều có chung nguồn gốc, ta có thể dạy cho nàng những gì thì đều sẽ dạy.”

“Chỉ có điều quỷ anh bên cạnh nàng nhất định phải đưa đi, nếu không con đường tu hành sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần sơ suất chút sẽ gặp họa.”

Liễu di nói xong, nét ưu tư trên mặt Tinh Vũ đạo nhân lại tăng thêm vài phần.

“Chuyện này ta sẽ tìm cơ hội nói với nàng.”

Không lâu sau, bếp đã mang lên những linh thực đã chuẩn bị sẵn cho Tinh Vũ đạo nhân.

Món ăn y hệt như phần mà Lục Diễn đã ăn hôm nay, nhưng phần ăn của ông ấy thì gấp mười lần.

Khi món ăn đến, Tinh Vũ đạo nhân lập tức thay đổi dáng vẻ cao thâm khó lường, xắn tay áo lên cầm chân yêu thú lên cắn, nét ưu tư trên mặt cũng vơi đi nhiều.

Mọi người trong Ngũ Vị Các đã quen với cảnh này, sau khi Liễu di tính tiền xong, bà ấy gõ gõ mặt bàn.

“Đúng rồi, tiền ăn tháng trước của ngươi hình như vẫn chưa trả cho ta?”

“Làm gì có chuyện đó? Không thể nào! Chắc ngươi nhớ nhầm rồi!” Tinh Vũ đạo nhân vừa ăn vừa trả lời, ánh mắt chột dạ hướng sang chỗ khác.

"Muốn quỵt nợ à?”

Một tiếng "phập" vang lên, một con dao phay dựng thẳng trước mặt Tinh Vũ đạo nhân, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

“Ôi, ta sao dám quỵt nợ của ngươi chứ…”

Tinh Vũ đạo nhân vội vàng từ trong người móc ra một túi trữ vật đựng đầy linh thạch.

Đã không biết bao nhiêu lần Tinh Vũ đạo nhân hối hận khi chọn con đường thể tu này, làm thể tu thì thường phải tiêu tốn rất nhiều linh thạch để ăn các loại thiên tài địa bảo, linh thịt yêu thú để duy trì thân thể của mình, có thể nói là một trong những cách tu hành tiêu tốn nhiều linh thạch nhất.

Cũng có một loại tu hành tốn linh thạch không kém, cũng là loại nổi tiếng nhất, chính là kiếm tu.

Kiếm tu chỉ có một loại vũ khí duy nhất là kiếm. Trong cuộc sống hàng ngày, sau khi chiến đấu xong đều cần phải thường xuyên tìm kiếm luyện khí sư để bảo trì linh kiếm của mình. Những luyện khí sư này thường kiếm được rất nhiều tiền, mỗi lần bảo trì đều quảng cáo đủ thứ khiến cho kiếm tu tiêu tốn không ít linh thạch, mà còn khiến họ cảm thấy như mình đang kiếm được món hời, phát triển thành khách hàng lâu dài.

Không chỉ linh kiếm sau khi sử dụng cần bảo trì, để phát huy sức mạnh lớn hơn, kiếm tu còn tìm đủ loại kỳ trân dị bảo để tôi luyện linh kiếm của bản thân, những khoản chi này thường tốn kém hơn cả việc bảo trì.

Nói đến kiếm tu, trong Liên Minh Tán Tu cũng có một tài năng rất hứa hẹn.

Liễu di cũng vừa nghĩ đến người này, liền thuận miệng nhắc đến: “Tiêu Vân Hàn giờ vẫn đang ngủ dưới gầm cầu đấy.”

“Để hắn ngủ đi!” Tinh Vũ đạo nhân tức giận nói.

“Chậc, sao ngươi lại không trân trọng tài năng thế, đứa trẻ này chính là Kiếm linh thể vạn năm hiếm gặp, là tương lai của Liên Minh Tán Tu. Ngươi cứ để hắn ngủ mãi dưới gầm cầu thế à?” Liễu di ngồi xuống đối diện với Tinh Vũ đạo nhân.

“Ta không sắp xếp chỗ ở cho hắn sao? Ta không chăm sóc hắn tốt sao?”

Tinh Vũ đạo nhân giờ đây không biết nên khóc hay cười.

“Ta đã mua căn nhà tốt nhất ở quận Phong Tranh cho hắn ở. Ta còn bảo mấy tán tu ít đến quấy rầy hắn chỉ để tạo cho hắn một môi trường tốt để chuyên tâm luyện kiếm.”

"Mà hắn thì hay rồi, vì để khắc trận văn cho cái kiếm sắt cùn của mình mà bán luôn căn nhà ta cho hắn, coi cái kiếm sắt đó như là bảo bối, rồi chính mình lại ngủ dưới gầm cầu!”

“Ba đứa trẻ này, không đứa nào bớt lo!”

Nghe Tinh Vũ đạo nhân phàn nàn, Liễu di chỉ cười nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì.

“Không đúng, ba đứa không bớt lo này hình như tụ tập lại một chỗ với nhau rồi…”

...

Dưới gầm cầu.

“Lục huynh, sao ta cảm thấy… có gì không đúng…”

Tiêu Vân Hàn nhắm mắt đả tọa, giọng nói chứa đầy sự kiềm chế.

“Ta cũng cảm thấy như thế, thật sự rất không đúng.”

Lục Diễn đang đả tọa cũng nghiến răng.

“Cái thứ hôm nay chúng ta uống ở Ngũ Vị Các gọi là gì nhỉ?”

“Bích Không Mộc Linh Dịch.”

“Bích Không Mộc Linh Dịch! Ta nhớ ra rồi, thứ này… là dùng để tôi luyện thân thể!”

“Lúc nãy chỉ có Tống Ly có phản ứng, ta còn tưởng thứ đó không có tác dụng với chúng ta!”

“Ta sắp không kiềm chế được linh khí trong cơ thể rồi. Lục huynh, hãy tránh xa ra, đừng để bị thương…”

Linh khí của kiếm tu vốn đã mang theo sát khí, huống chi Tiêu Vân Hàn còn có lôi linh căn biến dị trong người, uy lực cực kỳ mạnh mẽ. Khi hắn đột phá, vì để tránh gây thương tổn và không phải trả tiền thuốc men, hắn luôn tự tìm chỗ vắng vẻ để ẩn nấp.

Nhưng giờ đã muộn, dưới gầm cầu, hai người đồng thời đột phá, hai loại linh khí mạnh mẽ là kim và lôi va chạm nhau. Một tiếng nổ lớn vang lên xé toạc màn đêm.

Cây cầu sập xuống.

Gió lạnh thổi qua, không biết qua bao lâu, Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn cùng bò ra từ đống đá.

Tiêu Vân Hàn nhìn cây cầu đổ, im lặng nuốt nước bọt.

Có vẻ… lại phải bồi thường rồi.

Lục Diễn cũng nuốt nước bọt.

Giờ hắn thật sự không còn một đồng nào, một đồng cũng không có!

……

“Âm thanh gì vậy?”

Trong Ngũ Vị Các, Tinh Vũ đạo nhân đang ăn ngon miệng, bỗng nghe thấy một tiếng nổ lớn khiến lòng ông ấy run rẩy.

Không hiểu sao, ông ấy lại có một cảm giác bất an.