Trong tháp anh linh tối tăm không ngừng vang lên tiếng cười sắc nhọn đến chói tai của trẻ sơ sinh. Không biết qua bao lâu, tiếng cười dần dần biến mất, sau đó liền bị tiếng khóc nghẹn ngào tuyệt vọng thay thế.
Trong tháp, một thi thể nữ nằm giữa núi xương cốt ngổn ngang.
Cơ thể vốn đã lạnh ngắt bỗng nhiên động đậy, trái tim đã ngừng đập từ từ nhảy lên trong l*иg ngực.
Khóe miệng thi thể hơi động đậy rồi cong lên thành một nụ cười quái dị.
Vô số anh linh của những đứa trẻ bị vứt bỏ du đãng trong tháp vẫn đang khóc, tiếng khóc nỉ non của chúng vang lên thê lương khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Khi chúng thấy nữ thi sống lại, tiếng khóc nỉ non lập tức chuyển thành tiếng cười dữ tợn.
“Nương...”
Tống Ly lẩm bẩm rồi mở choàng mắt, trên mặt vẫn còn nở một nụ cười quái dị.Trước mắt nàng là bóng tối dày đặc, chỉ có ánh sáng mờ nhạt do các anh linh phát ra giúp nàng miễn cưỡng nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Mùi xác chết xộc thẳng vào mũi khiến người ta buồn nôn, cơn khó chịu cuộn trào lên tận não.
Vô số anh linh sau khi nhìn thấy nàng tỉnh lại lập tức nhào tới, hơi thở chết chóc bao phủ toàn thân Tống Ly.
“Đừng cười, đừng cười nữa! Ta sẽ làm nương của các ngươi!”
Tống Ly lảo đảo đứng lên, nhìn xương cốt chất đống như núi dưới chân, gương mặt cứng đờ nói:
“Đừng cười nữa. Ta cũng không có nương, nhưng ta có thể làm làm nương của các ngươi.”
Những anh linh đang lao tới lập tức dừng lại, lộ vẻ do dự.
Đã có không biết bao nhiêu người bị ném vào đây, nếu là trẻ sơ sinh thì chúng nó không cần làm gì cũng sẽ chết, nếu là người lớn, chúng nó sẽ dựa vào bản năng của ác linh xé xác những người này luôn.
Khi nữ tử này mới bị ném vào còn điên cuồng giãy giụa, không ngừng tấn công những anh linh xung quanh. Thế nhưng bây giờ sau khi chết rồi sống lại, nàng như thay đổi thành một người khác.
Nụ cười quái dị ghê rợn vẫn còn đó nhưng trong ánh mắt nàng lại chất chứa nỗi bi thương đến tận cùng.
Những lời nàng nói ra giống như có sức mạnh thiên địa, khiến các anh linh xung quanh sững lại, không sao nhúc nhích nổi.
Bởi vì chưa từng có người nào nói vậy với chúng nó.
Tống Ly vẫn chưa thể tin được, giây trước mình vừa từ trên cao rơi xuống, giây sau đã xuyên vào thế giới trong một cuốn tiểu thuyết từng đọc.
Nơi này là một thế giới tu tiên, còn nơi mà nàng đang ở là Tháp Anh Linh, là nơi mà nữ phụ Tống Thanh Thanh trong sách bị đẩy vào và chết thảm.
Nữ chủ của quyển sách này là Từ Diệu Nghiên, con gái nuôi của Tống gia ở quận Thanh Hà. Từ khi nàng ta đến Tống gia liền bị Tống Thanh Thanh bắt nạt mỗi ngày.
Từ Diệu Nghiên chịu đựng năm năm, rốt cuộc chờ được ca ca của Tống Thanh Thanh - Tống Minh Tu từ thư viện về nhà.
Tống Minh Tu vừa gặp đã yêu Từ Diệu Nghiên, từ một người ca ca yêu thương muội muội vô điều kiện biến thành người tự tay đưa muội muội ruột của mình vào Tháp Anh Linh, bỏ mặc nàng bị lũ ác linh gϊếŧ hại.
Hắn lạnh lùng nói: “Tống Thanh Thanh, đừng trách ta tàn nhẫn. Lúc đầu cha nương chắc chắn ngươi là thai nam nên mới sinh ngươi ra, không ngờ cuối cùng lại không như mong muốn. May mà Tống gia chúng ta giàu có mới nuôi nổi một nữ hài như ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không nên khinh nhục Diệu Nghiên như vậy!”
“Hôm nay ta sẽ thay cha nương đưa ngươi đến nơi mà ngươi nên đến.”
“Diệu Nghiên, sau này có huynh ở đây, nhất định sẽ không để bất kì ai bắt nạt muội nữa.”
Lúc Tống Ly đọc quyển sách này đã rất ấn tượng với tòa Tháp Anh Linh trong đó.
Càng kì lạ là sau khi nàng từ trên tầng thượng nhảy xuống, ký ức cả đời như một thước phim tua nhanh lướt qua trong đầu nàng, cuối cùng dừng lại đúng ở quyển tiểu thuyết tu tiên mình đã xem này.
Từng chữ từng cảnh trong tiểu thuyết từ sách thành thật, theo từng chi tiết xuất hiện, cảm quan của nàng cũng càng nhanh nhạy hơn.
Cuối cùng khi rơi xuống mặt đất, nàng tưởng rằng cơ thể của mình sẽ bị chia năm xẻ bảy, máu thịt tứ tung, không nghĩ rằng nàng không rơi xuống mặt đất xi măng cứng rắn mà là ở trong tòa Tháp Anh Linh này.
Bên tai là mấy trăm nghìn tiếng khóc của những đứa trẻ mới sinh, đó đều là bị những đứa trẻ bị cha nương vứt bỏ.
Suy nghĩ đầu tiên của Tống Ly là nhận nuôi bọn chúng, trở thành mẫu thân của bọn chúng.
Bởi vì nàng cũng vừa mới mất đi mẫu thân của mình.
Các anh linh không tấn công nữa, bọn chúng đứng im ở giữa không trung, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.
“Ta sẽ là một người mẫu thân tốt.”
Tống Ly mỉm cười, nụ cười trên mặt tuy cứng đờ nhưng sự chân thành ở trong mắt lại không hề giả.
Nàng đã nghĩ rằng nếu những đứa trẻ này không đồng ý thì nàng liền đập đầu chết ở đây.
Tiếng cười của những anh linh dừng lại, tiếng khóc cũng biến mất.
Ánh sáng mờ ảo chần chờ ở giữa không trung giống như một ngọn bèo trôi dạt trong nước, cuối cùng tất cả bay đến một hướng.
Ánh sáng của mấy trăm nghìn ngôi sao hội tụ lại một nơi, cuối cùng ngưng kết thành một bé gái khoảng ba tuổi.
Cả người bé gái dính đầy vết bẩn, đôi mắt to cảnh giác nhìn Tống Ly.
Mà từ lúc bé gái rơi xuống, Tống Ly đã nhanh chóng bước đến, ôm chầm bé gái vào trong lòng.
Trên mặt nàng không biết là khóc hay cười, nức nở nói: “Bé ngoan, nương ở đây rồi.”
Đời trước Tống Ly mắc phải "Chứng Rối Loạn Cảm Xúc", thường xuyên vô thức cười to khiến người khác sợ hãi, cô lập nàng. Nhưng dưới sự động viên, bảo vệ của mẹ, Tống Ly vẫn sống rất thoải thoải mái.
Nhưng mẹ đã không còn nữa.
Trong đám tang, Tống Ly không kìm nổi mà bật cười khiến cho tất cả mọi người cau mày nhìn nàng chằm chằm.
Nàng cũng biết rõ mình đang làm gì nhưng không thể khống chế bản thân.
Cha nàng vừa khóc vừa gào lên:
“Tống Ly, mẹ con đã không còn nữa! Con đừng cười nữa được không, cha xin con, đừng cười nữa, từ nay con không còn mẹ nữa rồi!”
“Cầu xin con, cha thật sự cầu xin con, đừng cười nữa! Đứa bé này, con còn lương tâm không!”
“Thật đúng là nghiệp chướng mà, ta sao lại sinh ra một đứa con như con chứ, đừng cười nữa!”
Tống Ly cười đến đỏ cả mắt, xoay người chạy ra ngoài, không có ai đuổi theo, nàng vừa cười vừa chạy một mạch lên sân thượng, nàng vẫn cười.
Sau đó nhảy xuống.
Tống Ly ôm chặt lấy anh linh trước mặt.
Nàng tin mình sẽ là một người mẹ tốt.
Một người mẹ tốt giống mẹ của nàng.
Tống Ly giơ tay, chạm vào khuôn mặt dầm dề nước mắt của mình.
Bây giờ, nàng đã có được một cơ thể khỏe mạnh.
......
Tháp Anh Linh cao khoảng mười mét, dọc theo vách tường hướng về phía trước, cứ mỗi một khoảng lại có dấu vết cửa sổ bị đóng kín, dựa vào đó có thể biết được tòa tháp này đã được xây thêm bao nhiêu lần.
Trong tháp, nước thối đọng thành vũng, côn trùng, chuột bọ khắp nơi, dấu vết thiêu đốt loang lổ trên nền đất.
Trên mặt đất, thi thể của các bé gái nhiều đến không đếm được, nhưng lại không nhìn thấy một bé trai nào.
Tống Ly cởϊ áσ ngoài bọc bé gái lại cõng trên lưng, ngửa đầu nhìn về phía “Cửa sổ” nhỏ hẹp chỗ đỉnh tháp.
Trong nguyên tác, Tống Thanh Thanh chỉ là một tu sĩ mới nhập môn. Ngay cả nàng ta bị ném vào đều không chạy được càng đừng nói những đứa trẻ kia.
Chúng chưa hiểu gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm một tia sáng từ trên cao rọi xuống, im lặng chờ đợi cái chết của mình.
Anh linh tụ tập, oán khí sâu nặng, sau khi chết vẫn không được siêu sinh.
Tống Ly khởi động tay chân, tìm vị trí thích hợp cõng bé gái do anh linh ngưng tụ thành bắt đầu trèo lên trên.
Trước kia mẹ nàng thường dẫn nàng đi leo núi mỗi tuần nên thân thể và sức bền của nàng không tồi.
Bé gái nằm trên lưng Tống Ly, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ, nhìn về phía ánh sáng càng ngày càng gần.
Cả người cô bé đều run rẩy, nhưng hơi ấm từ người Tống Ly truyền đến vừa dịu dàng lại mang lại cảm giác an toàn, xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng bé.