Tháng chín là thời điểm khai giảng của các trường học.
Mới sáng sớm mà cửa đại học T đã tụ tập không ít học sinh, mỗi khoa cũng không phải ngoại lệ mà nhốn nháo vội vã quá chừng.
“Quản lý khoa, hội sinh viên nhìn bên này nè!”
“Khoa máy tính đó, là khoa máy tính kìa, có hay em gái nào không vậy?”
Trong tiếng cười nói ồn ào có một bóng người không chớp mắt đang kéo va li, linh hoạt vòng qua đám đông để tiến vào cổng trường.
“Giáo viên chủ nhiệm có nói là học kỳ này sẽ đổi bạn cùng phòng đó. Anh à, anh không cần quá lo lắng cho em đâu mà.”
“Dạ, em đi nhận phòng đây. Có gì nhớ gọi em, hẹn gặp lại anh nha.”
Một giọng nam trong trẻo cất lên. Dưới ánh mặt trời bỏng rát, ngón tay trắng nõn cầm di động nhét vào trong túi quần.
“Phòng A302.” Tiếng bánh xe ma sát trên nền dừng lại trước cửa một căn phòng, sau khi ngẩng đầu lên và lẩm nhẩm chắc chắn đã đúng số phòng, Dụ Hi mới gõ cửa.
“Xin chào, có ai ở đây không?”
Không lâu sau, một cảm giác bị chèn ép ập tới, cửa được mở ra.
Một luồng nhiệt bao bọc bởi mùi sữa tắm hơi lạnh áp sát, Dụ Hi không khỏi lùi về sau hai bước, đập vào cặp mắt mèo ẩn núp dưới vành mũ lưỡi trai là một khuôn ngực dày rộng của nam sinh.
Ngay sau đó, một cái đầu khác thò ra từ sau lưng nam sinh đó: “À, cậu là người cuối cùng trong phòng này đó à? Tớ là Lý Trầm Cảnh, khoa máy tính.” Giọng Lý Trầm Cảnh vui vẻ: “Hoan nghênh cậu, hoan nghênh.”
“Bên ngoài nóng lắm, cậu mau vào trong đi.”
Nam sinh mở cửa cho cậu không nói gì mà chỉ bước sang bên cạnh để Dụ Hi vào trong. Lý Trầm Cảnh nhiệt tình kéo va li giúp Dụ Hi.
Trong phòng ngủ có bật điều hòa, khí lạnh phả nhè nhẹ vào làn da khô nóng, Dụ Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu vừa cởi khẩu trang và mũ lưỡi trai vừa giải thích: “Tớ không phải tân sinh viên đâu, tớ năm hai rồi. Lúc trước, tớ xin nghỉ hai ngày, cho nên hôm nay mới đến nhận phòng.”
Dựa theo quy định chào đón tân sinh viên trong khai giảng học kỳ mới của đại học T, cựu sinh viên phải tới sớm hơn tân sinh viên hai ngày.
Có điều, Dụ Hi vừa dứt lời, toàn bộ phòng đều trở nên im lặng.
“Ủa? Làm sao vậy?” Dụ Hi ngơ ngác, tay nhỏ gãi mặt.
Nam sinh mở cửa vẫn luôn trầm mặc như cũ, nhưng ánh mắt lại hơi né tránh. Lý Trầm Cảnh gian nan nói: “Bạn học à, cậu vẫn luôn lớn lên như vậy sao?”
“Lớn lên như vậy? Là có ý gì?” Dụ Hi nhéo vành tai đang đỏ lên, giọng điệu hơi xấu hổ và thẹn thùng: “Xin lỗi, là khó coi sao?”
Đã ba năm qua, cậu chưa nhìn mặt mình rồi, nên cậu cũng không biết hiện tại nó có còn đẹp hay không nữa.
Đúng vậy, suốt ba năm cậu không thể trông thấy mặt của bản thân QAQ.
Dụ Hi đột nhiên hơi chua xót.
Ba năm trước, cậu ngẫu nhiên xuyên vào quyển tiểu thuyết ngựa giống Long Ngạo Thiên, trở thành một người qua đường rồi tận hưởng một cuộc sống không có mặt và cũng không có cảm giác tồn tại.
Không có mặt = toàn thế giới đều có thể nhìn thấy mặt mình nhưng chỉ có mình cậu nhìn không thấy.
Không có cảm giác tồn tại = cảm giác tồn tại của cậu trong tiểu thuyết bằng không. Ngày đầu tiên, người ta có thể quen biết cậu, nhưng đến hôm sau họ sẽ quên ngay.
Dụ Hi tự mình hồi tưởng lại.
Quyển tiểu thuyết ngựa giống này đại khái kể về câu chuyện xưa “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thường thiếu niên nghèo”.
Vai chính tên Thương Liệt. Vào năm lên tám, cha mẹ bất ngờ bị tai nạn xe rồi tử vong, gia sản bị thân thích ác độc chiếm đoạt. Thương Liệt bị đuổi ra khỏi nhà của mình, chỉ có thể dựa vào việc vừa học vừa làm để đi học.
Nhưng nói chung vai chính cũng là vai chính, bất kể tình cảnh có thê thảm ra sao, hào quang vai chính vẫn giữ vững vàng.
Khi vào đại học, Thương Liệt quen biết được quý nhân rồi dựa vào mối quan hệ rộng mà gây dựng được sự nghiệp, cuối cùng anh tu thành chính quả với trúc mã Tạ Sơ Chi trong khi bản thân trở thành người giàu có nhất tại Hoa Quốc, trả thù thân thích đã chiếm đoạt gia sản lúc xưa.
Hiện tại, cậu thật sự lớn lên rất xấu xí sao? Nhưng mà ngày nào cậu cũng chăm da rất kỹ mà.
Quay lại hiện thực, Dụ Hi thở dài, cậu bất chợt duỗi tay sờ mặt mình.
Lý Trầm Cảnh mặt đỏ tim đập mà siêu lớn tiếng hét lên: “Có chỗ nào xấu đâu! Siêu cấp đẹp luôn đó! Tớ rung động trước một đứa con trai là cậu luôn rồi nè!”
Dụ Hi bị tiếng hét của cậu ta làm cho mặt càng đỏ hơn, ấp úng: “Phải… Phải không đó?”
Lý Trầm Cảnh thật sự không nói dối. Nhan sắc của Dụ Hi có thể làm người đẹp nhất đại học T còn được ấy chứ!