Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới

Chương 37

Từ trước đến nay hắn ghét nhất có người uy hϊếp hắn.

Thật to gan.

Giang Hứa Trạch thấy Vệ Cảnh Trầm im lặng, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt của Vệ Cảnh Trầm giống như một ác quỷ bò ra từ địa ngục, khiến hắn ta kinh hãi không thôi, đột nhiên hắn ta cảm thấy việc dùng lệnh truy nã để uy hϊếp hắn là một sai lầm.

Nhưng giờ đã nói ra rồi, Giang Hứa Trạch chỉ có thể cứng rắn nói tiếp: "Công tử đã nghĩ kỹ chưa?"

Người đàn ông chỉ để lại một câu: "Tối nay, bảo nàng chuẩn bị sẵn sàng."

Giang Hứa Trạch mừng như điên, vội vàng gật đầu, không hề nhận ra sát ý lóe lên trong mắt Vệ Cảnh Trầm.

Bóng đêm dần tối.

Cả người Tiết Dư chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ màu trắng đơn bạc, ngồi trên giường, rũ mí mắt, hai má phiếm hồng.

Cửa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Tiếp theo là tiếng bước chân chậm rãi, rõ ràng là giống những lần trước, nhưng không hiểu sao tim nàng lại đập mạnh hơn, có chút lo lắng.

Vệ Cảnh Trầm đứng cao nhìn xuống Tiết Dư ngồi ở mép giường, dưới ánh nến, khuôn mặt nàng trắng trẻo như ngọc, hàng mi dài khẽ rung, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Đáng tiếc, số nàng không tốt.



Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng với một dải sáng trắng nơi chân trời.

Vệ Cảnh Trầm từ từ mở mắt, không vội ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Dư vẫn đang say ngủ.

Lông mi nàng vẫn còn đọng lại những giọt sương sớm, ướt đẫm, đuôi mắt nàng mang theo vẻ xuân tình, mũi khẽ nhăn lại, như thể đang mơ thấy điều gì không tốt.

Vệ Cảnh Trầm hạ mắt, liếc nhìn vệt đỏ hồng trên chiếc cổ trắng muốt của nàng, ánh mắt khẽ tối lại.

Khi ra ngoài, Vệ Cảnh Trầm không thấy bóng dáng của Giang Hứa Trạch.

Hắn cũng chẳng quan tâm.

Gần đến trưa, Vệ Cảnh Trầm thấy Tiết Dư chậm chạp không ra khỏi phòng, không khỏi hiện lên một tia lo lắng, hắn suy nghĩ một chút, vẫn bước nhanh vào trong.

Chỉ thấy gương mặt người trên giường đỏ ửng một cách không bình thường, miệng thì thầm cái gì đó.

Vệ Cảnh Trầm tới gần mép giường, mới mơ hồ nghe được thanh âm của Tiết Dư, rất nhẹ: "Phụ thân, ca ca, không phải Dư nhi làm..."

Có lẽ nàng đang nhớ về gia đình.

Suốt thời gian Vệ Cảnh Trầm ở Giang gia, hắn chỉ thấy người Giang gia đến thăm, hoặc những bệnh nhân đến khám.

Nói tóm lại, cơ hồ đều là tìm Giang Hứa Trạch.

Vệ Cảnh Trầm bỗng nhiên chú ý tới thần sắc Tiết Dư có chút khác thường. Hắn đưa tay chạm vào trán nàng, nóng đến kinh người.

Do thân phận cao quý, để đề phòng người khác hãm hại, Vệ Cảnh Trầm cũng đã tự học qua chút y thuật. Tuy không tinh thông, nhưng hắn cũng biết chẩn mạch.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Vệ Cảnh Trầm đặt lên mạch của Tiết Dư, hắn nhíu mày, khó trách Tiết Dư đột nhiên trở nên vô cùng nhiệt tình.

Thì ra là bị Giang Hứa Trạch hạ thuốc mạnh.

Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một chút hối hận.

Hắn vốn định chỉ hành sự một lần rồi dừng lại, nhưng cơ thể nàng vừa trắng trẻo mịn màng, lại bị hạ dược, nên có những hành động vô cùng quyến rũ.