Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới

Chương 32

Tên này thật cẩn thận.

Sợ hắn đổi ý nên còn cố tình hạ thuốc, nhưng dù không có thứ này, hắn cũng không định tha cho Tiết Dư.

Lúc này, nam nhân siết chặt eo nàng, cắn nhẹ vào tai nàng, giọng trầm thấp vang lên.

"Giờ thì biết là làm gì rồi chứ…"

Lúc này Tiết Dư đang mê ly hoảng hốt, căn bản không phân biệt được âm thanh.

Chỉ cảm thấy thân thể đã không còn thuộc về nàng, giống như vừa được vớt ra khỏi nước.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Mí mắt nàng đau nhói, Tiết Dư không thể không mở mắt.

Nàng sờ sờ bên cạnh, nơi đó đã sớm trở nên lạnh như băng, không có một bóng người.

Trong lòng nàng có chút tức giận.

Nhưng nàng vẫn tự mình mặc quần áo tử tế, chịu đựng cảm giác khó chịu dưới thân, quen đường đi rửa mặt.

"Giang phu nhân."

Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn, rất nhẹ, nhưng giống như gió nhẹ tiến vào lỗ tai của nàng.

Tiết Dư xoay người, có thể nhìn thấy một nam nhân thân hình cao gầy đứng cách đó không xa, khuôn mặt mơ hồ không rõ, nhưng có thể phân biệt được quanh thân hắn tự phụ vô song.

Nàng có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vệ công tử, có chuyện gì sao?"

Vệ Cảnh Trầm vẫn chưa trả lời, nhìn khuôn mặt nữ tử kiều diễm đến cực điểm, giống như đoá hoa đang nở rộ.

Ánh mắt hắn hơi dời xuống, bởi vì Tiết Dư không nhìn thấy, tự nhiên cũng không biết trên cần cổ trắng như tuyết tinh tế của nàng có vết đỏ thật sâu.

Sắc mặt hắn hơi trầm xuống.

"Ta mới vừa nhìn thấy chân của nàng tựa hồ di chuyển có chút chậm chạp, là bị thương sao?"

Chủ ý của Vệ Cảnh Trầm chỉ là muốn quan tâm nàng, hắn đã từng nghe nói, nếu trong chuyện này quá mức thô lỗ, nữ tử cũng sẽ bị thương.

Cho nên đêm qua hắn đã cực kỳ khắc chế.

Hai má Tiết Dư không khỏi hơi ửng đỏ, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt không ngừng vọt lêи đỉиɦ đầu, nàng cắn cắn môi.

"... Lúc ở lại không cẩn thận đυ.ng vào chân bàn."

Trong lòng nhịn không được bắt đầu oán giận Giang Hứa Trạch.

Vệ Cảnh Trầm hơi nhíu mày: "Vậy để ta giúp nàng…"

Lời còn chưa dứt, Vệ Cảnh Trầm đã chú ý tới sự xấu hổ trên mặt Tiết Dư, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, xem ra tối hôm qua hắn quá mức thô lỗ.

Lúc này, một bóng dáng gầy gò chắn trước mặt Tiết Dư, cắt đứt ánh mắt nóng rực của nam nhân.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Giang Hứa Trạch cầm tay Tiết Dư: "Nương tử, chân của nàng đã bị thương, đi, chúng ta trở về phòng bôi thuốc cho nàng."

Tiết Dư cũng không muốn ở chung với Vệ Cảnh Trầm, nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Hứa Trạch quay đầu nhìn Vệ Cảnh Trầm, khẽ gật đầu như để tỏ ý.

Vệ Cảnh Trầm nhìn hai thân ảnh thân mật kia đi vào trong phòng, ánh mắt lóe lên lệ khí màu đen, khóe môi mím lại.

Trong lòng hắn không khỏi có chút không vui.

Hắn đích xác có chút hảo cảm với Tiết Dư, nhưng hắn cũng không nghĩ sâu xa.

Chỉ cảm thấy bản thân bị vẻ đẹp bên ngoài của nàng mê hoặc, điều đó vốn là bản tính của nam nhân.

Hắn, đường đường là Thái tử, đã gặp qua biết bao mỹ nhân quốc sắc thiên hương, cho nên Tiết Dư đương nhiên không thể khiến hắn đặt quá nhiều tâm tư.

Chỉ nghĩ rằng khi hắn đã chiếm đoạt được thân thể của nàng, sẽ không còn quan tâm nữa.

Không ngờ sau đêm đó, Tiết Dư lại như một loại thuốc phiện khiến hắn khó lòng kiểm soát, dường như một lần vẫn chưa đủ.

Nếu đã vậy, thì phải từ bỏ.