Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới

Chương 22

Một cánh tay mạnh mẽ như kìm sắt giữ chặt eo nàng, mùi gỗ trầm thoang thoảng xâm nhập, tạo nên một cảm giác mạnh mẽ và trầm tĩnh. Má nàng không khỏi ửng đỏ.

Đây là lần đầu tiên nàng thân cận với nam tử ngoại trừ phu quân như vậy.

Nàng thậm chí cảm nhận được l*иg ngực rắn chắc của hắn dưới lớp vải áo, nhiệt độ cơ thể hắn truyền qua vải khiến nàng có phần bối rối.

Vệ Cảnh Trầm cảm nhận được vòng eo mềm mại của nàng, dường như không có xương. Các ngón tay dài của hắn vô thức siết chặt, như thể muốn khảm sâu vào làn da mềm mịn đó.

Lúc này Tiết Dư cực kỳ hoảng loạn, nàng căn bản không chú ý đến hành vi của nam nhân.

Nàng cũng không quen ở gần nam tử như vậy, giãy dụa: "Mau thả ta xuống."

Nhưng nam nhân lại không động đậy, thậm chí càng siết chặt hơn.

Tiết Dư cho rằng nam nhân muốn chiếm tiện nghi của nàng, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận: "Vệ công tử! Nếu không thả ta xuống ta liền…"

Bất chợt, nàng nghe thấy một tiếng "phịch" lớn bên tai, kèm theo tiếng rên khẽ của nam nhân, như thể bị một vật nặng đập trúng.

"Phu nhân, nàng không sao chứ? Vừa rồi tủ bát rơi xuống…"

Lúc này Tiết Dư mới hiểu được nàng có thể hiểu lầm Vệ Cảnh Trầm, nàng vội vàng bảo hắn thả nàng xuống.

"Ngài vừa rồi là vì bảo vệ ta... Mới bị ngăn tủ đập trúng sao?"

Vệ Cảnh Trầm nhìn thấy đáy mắt Tiết Dư tràn đầy lo lắng, khóe môi hơi nhếch lên, không khỏi lộ ra một tia sung sướиɠ, ngữ khí cũng là vân đạm phong khinh: "Ta không sao..."

Nam tử tựa hồ bị đau dữ dội, yết hầu tràn ra một tia âm thanh đau đớn.

Tiết Dư bỗng nhiên nghĩ đến vết thương của Vệ Cảnh Trầm chưa lành hẳn, hôm nay lại bị ngăn tủ đập một cái, sau lưng sợ là bị bầm tím.

Vừa rồi nàng còn tưởng Vệ Cảnh Trầm muốn chiếm tiện nghi của nàng, lúc này không khỏi cảm thấy áy náy: "Xin lỗi, bây giờ ta sẽ đi lấy thuốc cao cho ngài."

Vẻ mặt của Vệ Cảnh Trầm tự nhiên, ngữ khí rất bình tĩnh: "Ta có chút bất tiện, có thể phiền toái phu nhân hỗ trợ một chút được không?"

Vừa rồi hắn hoàn toàn có thể mang theo Tiết Dư né tránh, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn cứng rắn chống đỡ.

Tiết Dư vốn còn bận tâm đến việc nam nữ khác biệt, nhưng Vệ Cảnh Trầm rốt cuộc là vì nàng mới bị thương.

Dù sao mắt của nàng lại không nhìn thấy, suy tư một lúc lâu nàng mới gật đầu.

Nhưng Tiết Dư lại quên mất, Vệ Cảnh Trầm hoàn toàn có thể chờ Giang Hứa Trạch trở về bôi thuốc mỡ.

Trong phòng.

Nam nhân trần trụi nửa người trên ngồi ở mép giường bên cạnh, cơ bắp rõ ràng, sức mạnh tràn trề đến cực điểm, khiến người ta chỉ cần liếc qua cũng không khỏi đỏ mặt.

Nhưng Tiết Dư cái gì cũng không thấy rõ, đầu ngón tay của nàng dính chút thuốc mỡ, một bàn tay ngọc nhỏ nhắn khác sờ soạng trên lưng rộng lớn cường tráng.

"Chỗ này có đau không?"

Vệ Cảnh Trầm chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại kia giống như là mang theo dòng điện rất nhỏ, mỗi nơi nó chạm vào đều khiến hắn tê dại, tựa như ngọn lửa đang bùng lên.

Thậm chí cả nơi nào đó cũng nóng rực lên, nhanh chóng dâng trào.

Nếu không phải biết tính tình Tiết Dư từ trước đến nay nhát gan, đối với hắn lại càng sợ hãi, hắn nhất định cho rằng phụ nhân này đang câu dẫn hắn.

Nhưng Vệ Cảnh Trầm lúc này rất hưởng thụ, híp mắt: "Di chuyển xuống."

Tiết Dư mơ hồ cảm thấy giọng nói của người đàn ông có chút không giống bình thường, rất khàn, nhưng rốt cuộc nàng cũng không nghĩ nhiều, dần dần thăm dò xuống.