Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới

Chương 13

Tiết Dư hồi lâu cũng không nghe thấy giọng Giang Hứa Trạch, trên mặt có chút nghi hoặc: "Phu quân, chàng làm sao vậy?

Thấy người đàn ông từ đầu đến cuối không trả lời, trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, tay Tiết Dư cũng không khỏi mò mẫm qua, vừa đυ.ng tới cánh tay người đàn ông thì đột nhiên bị hất ra.

Tiết Dư sửng sốt một chút, có chút mờ mịt, ngón tay ngọc ngà không được tự nhiên mà cuộn tròn lại, rũ mí mắt xuống: "Nếu phu quân mệt mỏi, vậy ngủ trước đi."

Đây không phải là lần đầu tiên Giang Hứa Trạch đối xử với nàng như vậy.

Nàng còn nhớ rõ, vào đêm tân hôn, nàng mơ hồ nhìn thấy nến long phụng cháy lên ánh lửa lay lắt, có thể thấy Giang Hứa Trạch đang đi về phía nàng.

Những thứ khác nàng không thấy rõ.

Nhưng có thể nghe thấy giọng nói ôn hòa của nam nhân: "Nương tử, chúng ta nên uống rượu giao bôi..."

Rượu lướt qua cổ họng, tuy rằng nóng rát, nhưng cả người đều ấm áp.

Tiết Dư cho rằng nàng sẽ đợi được phu quân nhẹ giọng thì thầm, nhưng chưa từng nghĩ, nàng chỉ nhận được một câu khó hiểu: "Nàng ngủ trước đi, ta có chút mệt mỏi."

Mơ hồ còn xen lẫn một chút xấu hổ và phẫn nộ.

Nàng không hiểu.

Tiết Dư nghe tiếng cửa bị đóng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa, ngón tay cứng ngắc khép vạt áo lại, yên lặng ngồi trên giường một đêm.

Chút ngượng ngùng trong lòng cũng theo ánh nến long phượng hỉ chúc dần dần tắt.

Tiết Dư quay lưng lại, nhắm chặt hai mắt.

Giang Hứa Trạch nhìn thấy sống lưng mảnh khảnh của Tiết Dư lộ ra vài phần tịch mịch, trong lòng cảm thấy tự trách, vội vàng xoay người nàng lại.

"Xin lỗi, là lỗi của ta, ta không nên nổi giận với nàng. Ta chỉ là nghĩ rằng đời này e rằng ta sẽ không có con..."

Tiết Dư nghe vậy, trên khuôn mặt trắng ngọc hiện lên vẻ áy náy: "Phu quân, đại phu đã nói rằng cơ thể của hai chúng ta không có vấn đề gì, nhất định sẽ có con, chỉ là sẽ đến muộn một chút mà thôi..."

Giang Hứa Trạch nghe vậy, đáy mắt hiện lên một chút cảm xúc khác thường.

Tiết Dư cắn cắn cánh môi đỏ thắm, đưa cánh tay trắng như tuyết vòng qua người nam nhân, hương thơm nhẹ nhàng ngọt ngào vây quanh Giang Hứa Trạch.

Giang Hứa Trạch bỗng dâng lên một cơn chán ghét, hắn ta cố gắng nén xuống: "Ngủ đi, ta mệt rồi."

Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Tiết Dư đã chuẩn bị xong bữa sáng. Giang Hứa Trạch vì phải đi lên trấn làm việc, cần phải ngồi xe bò từ sáng sớm cho nên chỉ vội vàng cầm vài chiếc bánh bao trắng rồi đi.

Tiết Dư dựa theo lệ thường đưa cơm qua cho Vệ Cảnh Trầm, nhẹ giọng nói: "Vệ công tử, đồ ăn sáng để trên bàn rồi, lát nữa ta sẽ đến dọn dẹp."

Giọng nói trong trẻo, khẽ khàng, còn mang theo một chút khàn khàn.

Vệ Cảnh Trầm không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo đó, khóe mắt nàng còn vương một chút vết đỏ ửng.

Tiết Dư mặc dù không thấy rõ nam nhân, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được Vệ Cảnh Trầm đang dùng một loại ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, mang theo sự sắc bén bức người, làm cho nàng sinh ra ý muốn thoái lui.

Tiết Dư nắm chặt cây gậy gỗ, mím môi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh bước đi ra ngoài.

Không biết là có chuyện gì, mỗi lần mang thức ăn cho nam nhân này, nàng như thể bị một con dã thú lạnh lùng nguy hiểm dòm ngó, nàng không khỏi nhớ lại ngày Vệ Cảnh Trầm muốn gϊếŧ nàng, tim nàng đập loạn lên vì sợ hãi.