[Trần Quốc tuấn mặt mũi nam tính khôi ngô, lại thông minh sáng dạ, nên cậu học tập tiếp thu rất nhanh, trở thành học sinh xuất sắc văn võ song toàn.
Duy chỉ có 1 điều, là ông quá si tình, chết mê chết mệt công chúa Thiên Thành.
Nhưng mà người ta sắp lên xe hoa hoa rồi, cụ Tuấn thở dài.
Ngày 15 tháng 2 năm 1251, Trần Thái Tông mở hội lớn 7 ngày 7 đêm, bày các tranh về lễ kết tóc và nhiều trò chơi cho người trong triều, nội ngoại, dân chúng đến xem.
Ý muốn công chúa Thiên Thành làm lễ kết tóc với Trung Thành Vương.
Vua cho công chúa đến phủ cha của Trung Thành Vương là Nhân Đạo Vương đợi đến lễ ăn hỏi.
Trong khi cả kinh thành đang ăn mừng, cụ Tuấn chỉ nghĩ đến việc, ngày mai người mình yêu sẽ đi lấy chồng.
Nghĩ đến đây trái tim lại đau, không thể ngủ, cuối cùng cụ đưa ra 1 ý tướng cực kỳ táo bạo, đột nhập phủ Nhân Đạo Vương cướp vợ về, sau đó đá "tình địch" bay xa.]
.........
Lý Thái Tổ Lý Công Uẩn thời kỳ.
"Bá đạo, Trần Quốc Tuần này thật sự sẽ cướp dâu ngay trước mí mắt "nhà chồng", hắn làm thế nào cướp người về"
Lý Công Uẩn đột nhiên cảm thấy thông cảm cho Trung Thành Vương.
Họ Trần ưa thích cho nhau đội "Nón" hay sao?
...........
Trần Anh Tông thời kỳ.
Phủ Trung Thành Vương.
"Gào u,...Trần Quốc Tuấn thật sự hung hãn."
"Mặc dù ta biết Trần Quốc Tuấn sẽ làm gì đó,... Nhưng không ngờ tới hắn sẽ chính trước ngày ăn hỏi mà cướp đi cô dâu của ta."
Trung Thành Vương thật sự bất đắc dĩ.
..........
[Không biết mưu đồ này có thực hiện được không, chứ chuyện cụ Tuấn trèo tường lén vào phòng công chúa là có thật.
Nhân lúc phủ Nhân Đạo Vương tiệc tùng say sưa, cụ Tuấn biết mình không thể vào từ cửa chính được, nên nửa đêm trèo tường, vụиɠ ŧяộʍ vào phòng công chúa.
Gặp được người mình yêu, trái tim héo mòm của Thiên Thành lần nữa sống lại, hai người ôm nhau.
Khi ấy, bên ngoài cha con Phủ Nhân Đạo Vương vẫn chúc rượu cùng khách nhân.]
Trên Tivi, hình ảnh Trung Thành Vương cùng bạn bè uống rượi, mọi người chúc mừng y cưới được công chúa, một bên, lại chiếu hình ảnh cụ Tuấn và Công Chúa đang ôm nhau.
.........
Nhân Đạo Vương sắc mặt cứng đờ, con trai ở ngoài tiếp khách, "con dâu" tương lai lại trong phòng với nam nhân khác, hình ảnh cũng quá mức tương phản đi.
Cảm thấy con trai mình có vẻ cao hơn không chủ một chút.
Ông tức giận thở không ra hơi, gần như ngất đi.
Hai người này là thực sự giám.
Một cái thực có can đảm làm, một cái thực có can đảm tiếp.
Gia môn bất hạnh.
........
Lý Thái Tổ Lý Công Uẩn thời kỳ.
Kịch bản này cũng đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi, hết sức ly kì, lần đầu thấy chuyện thú vị như thế.
Thấy phụ hoàng mình cứ thế nụ cười mất dần đi "Nhân Tính" Dực Thánh Vương đành đánh câu hỏi kéo cha mình về lại thực tại:
"Làm thế không sợ bị người ta bắt đánh chết sao?"
Lý Công Uẩn cười hai tiếng, xoa xoa cằm.
"Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết,...và lại, con nghĩ 1 người được phong Thánh còn không có hậu chiêu sao? Con vẫn còn non lắm."
.......
Trần Thái Tông thời kỳ.
"Thằng bé này sao có thể manh động như thế? Thật không sợ sao?"
Trần Cảnh lo a, thật sự lo, lỡ cu cháu bị bắt gian tại trận, không chỉ bị đánh mà cả con gái mình cũng chịu tiếng xấu.
Chiêu Hoàng biết sẽ đánh hắn chết, hình như cô ấy biết rồi.
......
Đương nhiên cũng có 1 số nhà nho từ nhà Trần Cảnh đổ lại vẫn phê bình kín đáo việc làm của Cụ Tuấn, nhưng từ thời Trần Cảnh trở đi cũng không ai dám nói gì.
Người ta thế nhưng là Thánh Nhân nha, hành xử bá đạo chút cũng không phải chuyện gì to tát.
Đồng thời màn trời công bố chuyện cụ Tuấn cướp dâu cũng truyền cảm hứng cho nhưng "con em" yêu nhau bị gia đình ngăn.
Cụ Tuấn: Ai sợ thì đi về...
........
[Nhìn cụ Tuấn làm việc có vẻ manh động, nhưng trên thực tế cụ đã tính toán cho mình đường lui vẹn toàn.
Trần Quốc Tuấn biết, nếu việc này bại lộ, nó sẽ trở thành một vụ thảm án.
Mà nếu việc này giấu được, thì ngày mai Thiên Thành vẫn phải cưới Trung Thành Vương.
Để tránh tai ương đó, cụ lên kế hoạch dồn nhà Vua vào thế sự đã rồi.]
........
Trần Cảnh lưng đầy mồ hôi, cảm giác việc này không tốt lắm, chính mình có lẽ sẽ bị hố, Chú Độ, có người muốn hại trẫm!!
Hay lắm cháu ngoan, tính toán lên đầu chú của ngươi.
.......
[Khi lẻn vào phòng Thiên Thành, lập tức cụ Tuấn sai hầu cận của Thiên Thành chạy đi báo tin cho mẹ nuôi mình là công chúa Thụy Bà.
Thụy Bà khi biết chuyện liền ôm đầu gào lên:
"Trời ơi là trời, Tuấn ơi là Tuấn ơi, vợ người ta mà con, người ta bắt được là đánh chết!"
Bà cũng đến bó tay với cha con nhà này, sống hết mình vì tình dễ sợ.
Ông cha thì dẫn quân vào thành Thăng Long để đòi lại vợ, ông con thì nữa đêm vượt rào đi thăm người yêu.
Con dại cái mang, bà chạy ùa vào cung điện khóc lóc than thở với Vua:
"Quan gia, ta khổ nha, không ngờ Quốc Tuấn càn rỡ đang đêm lẻn vào chỗ của Thiên Thành. Nhân Đạo Vương đã bắt giữ hắn rồi, e sẽ gϊếŧ hắn mất. Xin quan gia rủ lòng thương, sai người đến cứu."
Trần Cảnh Nghe Tin như sét đánh ngang tai, chết thật, chính bản thân nhận đủ lễ vật Nhân Đạo Vương, giờ con gái theo người khác. Uy uy không ổn.
Vua lập tức cho quân đi tìm thằng cháu trẻ trâu thì thấy cu Tuấn ở đó thật.
Thế là cả 2 bị "áp giải" về cung ngay trong đêm.]
Hết c4.