Ba mẹ bắt đầu cắt đứt sinh hoạt phí của tôi.
Đến khi kết thúc năm nhất, họ tuyên bố: Không còn khả năng chi trả học phí nữa, hoặc là tôi phải bỏ học, hoặc là tự tìm cách.
Tôi biết tìm cách nào bây giờ? Bán mình sao? Dù sao họ cũng chẳng quan tâm.
Trong lòng họ chỉ có người thừa kế "ngai vàng" bị bại não kia.
Tôi từng nghĩ sẽ tận dụng kỳ nghỉ hè năm nhất để đi làm thêm, thực tập kiếm đủ học phí.
Nhưng "dây thừng luôn đứt ở chỗ yếu", tai ương thường tìm đến những người khổ cực.
Tôi bị lừa qua điện thoại, mất sạch sẽ.
Đó chính là bối cảnh bi đát của cuộc đời tôi.
Đêm Thất tịch, không còn lựa chọn nào, tôi đã đến một quán bar gần trường tên là Long Time No Love, đêm nay miễn phí cho phụ nữ, tôi quyết tâm không say không về.
Khi đã say, có một quý ông mặc vest, đeo kính râm vàng ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Đêm Thất tịch, cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại say sưa một mình thế này?"
Tôi mơ màng nhìn anh ta.
"Vậy thì anh uống cùng với tôi đi."
Tôi biết, trừ ba tôi ra, không có người đàn ông nào từ chối yêu cầu này của tôi.
Sắc đẹp là điều duy nhất khiến tôi tự tin.
Anh ta gọi một chai sâm panh đắt tiền.
"Đêm Thất tịch, tôi mở một chai sâm panh để chúc mừng cho mỹ nhân."
Khi sâm panh bắn ra, pháo hoa bùng nổ, thu hút sự chú ý của cả quán bar.
Ở thời khắc này, tôi là nữ chính thu hút sự chú ý của mọi người.
Trái tim tôi trống rỗng, chưa bao giờ được gia đình yêu thương đã được lấp đầy vào giây phút này.
Rời khỏi quán bar, lúc đó là 12 giờ đêm.
La Minh Hi hỏi tôi có muốn anh đưa về nhà không.
Nhà? Tôi không có nhà.
Lúc này muộn rồi, cổng trường cũng đã đóng.
Tôi nói.
“Tôi sẽ đi cùng anh.”
“Em nói thật đấy à?”
“Thật.”
“Vậy thì lên xe.”
Một chiếc Bentley từ từ tiến lại, La Minh Hi tự tay mở cửa xe phía sau cho tôi.
Xe chạy qua những con đường rực rỡ ánh đèn của thành phố.
Tôi và La Minh Hi ngồi ở hàng ghế sau, tôi hơi say, tựa vào vai anh.
Anh ngồi thẳng lưng, cố gắng để tôi tựa cho thoải mái, nhưng tay anh lúc nào cũng không chạm vào tôi.
Anh ăn mặc rất chỉnh tề.
Cuối cùng, xe dừng lại trước cửa một khách sạn 5 sao.
Trong phút chốc, một tiếng nói của quỷ dữ vang lên trong tôi: Một khi đã dựa vào người giàu có, thì hãy sa đọa hết mình!
Tôi nắm lấy tay La Minh Hi, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.
“Anh phải trả tiền.”
“Anh biết.”
La Minh Hi thản nhiên nói.
Có vẻ như anh ấy đã có kinh nghiệm.