Chương 20
Khắc Hàn nhìn tôi lo , đi vào nhà tắm lấy chiếc khăn ra lau mồ hôi trên trán tôi .- Khắc Hàn .. Em có kí ức về họ ! Họ bị gϊếŧ .. Khắc Hàn ! - tôi hoảng hốt- Tiểu Hạ , bình tĩnh đi em ! Chắc do em mệt mỏi thôi , không sao đâu ! Em ngủ tiếp nhé ! - Khắc Hàn ôm tôi vào lòng
- Khắc Hàn , thật dự họ bị gϊếŧ ! Em đã thấy chúng định bắn họ !
- Anh sẽ điều tra chuyện này , em nghỉ đi !
Tôi nằm xuống , nhắm mắt lại ngủ . Khắc Hàn nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt , anh lấy điện thoại ra :
- Điều tra giúp anh về 10 năm trước có ai bị gϊếŧ không ?
- bên kia chỉ đáp lại
Khắc Hàn cúp máy , anh nhìn đồng hồ bên giường đã 7 giờ sáng rồi sao ? . Anh từ tốn đi thay đồ rồi xuống nhà bếp làm món ăn sáng cho cô vợ mình .
Đến khi tôi thức dậy lần nữa đã là 9 giờ sáng , tôi đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay một chiếc váy hoa , tóc buộc cao lên , tôi phải gặp anh ba để nói về việc này .
Xuống bếp Khắc Hàn nhìn tôi mỉm cười , bưng ra một bát cháo thịt bằm thơm ngon .
- Hôm qua em gặp ác mông nên anh nấu cháo cho em ăn để thoải mái tinh thần ! - Khắc Hàn mỉm cười
- Khắc Hàn ... Cám ơn anh ! Em làm anh lo rồi ! - tôi cúi đầu
- Anh nghĩ em bị áp lực do mang thai thôi , thỉnh thoảng em cùng với quản lí đi dạo mua sắm nhé ! - Khắc Hàn nhìn tôi dịu dàng
- Được rồi , anh đi làm đi ! Em qua nhà mẹ chơi chút sẽ về ! - tôi gật đầu
- Vậy em ăn xong rồi hãy đi nhé ! - Khắc Hàn hôn nhẹ lên trán tôi
- Được mà , anh đi làm về sớm !
Tôi mỉm cười chào anh , ngồi ăn hết bát cháo xong . Tôi lấy điện thoại ra :
- Anh ba , em có thể đến bệnh viện của anh được không ?
- tiếng Minh Khánh bên đầu dây
- Được ! Em qua ngay !
Tôi cầm túi xách đứng lên , kêu người đưa tới bệnh viện trực thuộc tập đoàn Bách gia . Đến khoa tâm lí , tôi đến trước cửa phòng trưởng khoa , gõ cửa :
- Cô có hẹn chưa ạ ? - cô y tá nhùn tôi cúi đầu
- À .. Anh ba nói , đang trên đường đến ! - tôi nhìn cô
- Cô là tiểu thư thiên kim của Bách gia sao ? .. Mời tiểu thư ạ ! - cô y tá mỉm cười
Tôi đi vào ngồi nhìn chung quanh , căn phòng lớn , thiết kế đẹp mắt . Đang quan sát xung quanh thì cánh cửa mở ra , Minh Khánh bước vào nhìn tôi :
- Thưa bác sĩ , cô ấy ..! - cô y tá đang nói
- Cô ra ngoài đi ! Tôi biết rồi , nếu có ai đến thì nói tôi không tiếp !
- Vâng ạ !
Cô y tá đi ra ngoài , Minh Khánh mỉm cười đỡ tôi ngồi vào chiếc ghế nằm . Anh nhìn tôi rồi đốt nến hương lên , mỉm cười hỏi :
- Có chuyện gì nói anh nghe nào ?
- Hôm qua , em đã gặp một giấc mơ , em thấy hình ảnh mình lúc nhỏ , lúc đó ba mẹ em đang bị họ gϊếŧ , họ cầm súng ! - tôi hơi mất bình tĩnh khi nhớ về cảnh đó
- Được rồi , em nhắm mắt lại đi nào ! Anh sẽ đưa em về lại quá khứ , nắm tay anh nào ! - Minh Khánh nói nhẹ
Tôi nghe lời anh nhắm mắt lại , tay phải nắm chặt tay anh .
- Em hãy tưởng tượng mình đang đi leo núi , một ngọn núi rất cao , em cứ mãi đi , đi tiếp , và rồi em đang mệt , em muốn ngủ ...!
Tôi làm theo đúng như lời anh và rồi ..
Cảnh vật đó hiện ra , hình ảnh tôi của 10 năm trước , người đàn ông nằm đó máu rất nhiều , người phụ nữ nhìn tôi hét :
- Chạy đi !!
- Mẹ , cha !
- Đi nhanh ! Trốn đi !
Một nhóm người đi tới trên tay chúng có súng , đưa về phía người phụ nữ và tiếng súng vang lên .
- Cha , mẹ !
Tôi ngồi bật dậy , mồ hôi tuôn ra , Minh Khánh nhìn tôi , khuôn mặt anh trắng bệt .
- Anh sao vậy ? - tôi nhìn anh
- Tiểu Hạ .. Tốt nhất em không nên biết ! - Minh Khánh nhìn tôi
- Anh đã biết được ba mẹ em là ai sao , mau nói cho em đi ! - tôi nhìn anh mừng rỡ
- Anh không thể nói , với tư cách bác sĩ anh khuyên em đừng nên nhớ nữa , còn tư cách anh trai em , anh không muốn em nhớ về nó ! Anh sẽ kê đơn thuốc an thần cho em !
Tôi nhìn anh , anh nói như vậy là sao ... Sao lại không muốn tôi nhớ ..
- Nói như vậy là anh không giúp em ? - tôi đứng lên nhìn anh
- Những thứ anh làm là đang giúp em đấy ! - Minh Khánh nói dịu dàng
- Anh đã như thế em sẽ tự tìm cách !
Tôi cầm lấy túi xách bỏ đi nhanh chóng . Minh Khánh ngã người ra sau , tay xoa nhẹ thái dương . Anh nhìn ra khoảng trời rộng " Em quả nhiên là ngọc trong đá " .