Vì ở nhà của mình, mấy đứa nhỏ đã được dặn trước, nên cũng không dám lên tiếng cãi lại, chỉ đành nhìn Lục Hạo Thiên một mình độc chiếm cả đĩa thức ăn.
“Con ăn đi, đừng ồn ào nữa, lát nữa ông nội thấy con như vậy sẽ không vui đâu.” Lư Ngọc Hương cũng chẳng ưa nổi con trai mình, chỉ mong cậu ta lớn lên có chút hình tượng, ít nhất đừng kém Lục Diên Lâm quá nhiều.
“Hừ.” Lục Hạo Thiên làm mặt xấu với mẹ mình.
“Lát nữa mấy cậu không được về, trò trốn tìm còn chưa chơi xong.”
“Biết rồi…”
“Ơ, anh trai kia trông đẹp quá, đẹp như búp bê của em vậy.” Một cô bé tình cờ liếc thấy góc nghiêng của Tần Thời Nghi, ngạc nhiên thốt lên.
Ai mà chẳng thích cái đẹp, ngay cả trẻ con cũng vậy.
So với Lục Hạo Thiên, bọn nhỏ càng thích anh Diên Lâm hơn, nhưng lại có chút e dè với người lớn tuổi hơn. Đứa bé kia trông nhỏ nhắn, chắc cũng chỉ lớn hơn bọn họ chút xíu, có vẻ cùng lứa với nhau.
“Đúng rồi, Lục Hạo Thiên, không phải cậu giỏi nhất sao? Cậu kéo cậu ấy qua đây chơi với tụi mình đi!”
Lục Hạo Thiên không thấy rõ người ngồi bên kia, liền chuyển sang chỗ của đứa nhỏ khác, chen lấn để nhìn.
Cũng sững sờ một chút, quả thật là chưa từng thấy đứa nhỏ nào xinh đẹp như vậy.
Bọn nhỏ tiếp tục thì thầm.
“Cậu ấy đẹp như thế này chắc chắn là omega, omega thơm tho mềm mại, đáng yêu nhất!”
“Nhưng anh Diên Lâm cũng đẹp trai mà.”
“Anh Diên Lâm là kiểu đẹp trai tuấn tú, khác với xinh đẹp của omega.”
“Cậu ấy sướиɠ quá đi, được ngồi bên cạnh anh Diên Lâm…”
Lư Ngọc Hương vốn không ưa trẻ con, nghe bọn chúng cứ bàn tán về Lục Diên Lâm, lại càng khó chịu.
“Mấy đứa lo mà ăn đi, ăn không nói, ngủ cũng không nói, ba mẹ mấy đứa không dạy à?”
Lũ trẻ lập tức ngậm chặt miệng.
Chỉ có Lục Hạo Thiên không ngồi yên, lao thẳng về phía Tần Thời Nghi. Lư Ngọc Hương cũng không cản, thậm chí nghĩ để bọn nhỏ làm quen với ông bà nội cũng không phải ý tồi, để hai người lớn biết nhà họ Lục không chỉ có mỗi Lục Diên Lâm là cháu.
Nhưng Lục Hạo Thiên không thèm chào ông bà nội, chạy thẳng đến chỗ Tần Thời Nghi.
“Này, cậu tên gì? Sao nãy giờ không thấy cậu?” Lục Hạo Thiên hỏi, giọng nói khàn khàn, thô lỗ.
Vừa bước vào tiệc, Lục Hạo Thiên đã tập hợp gần hết đám trẻ cùng lứa để chơi với mình.
Đứa bé trước mặt trông chỉ cao hơn cậu ta chút xíu, có lẽ chỉ là một mẩu nhỏ, nhìn qua cũng là trẻ con thôi.
Tần Thời Nghi ngồi bên cạnh Lục Diên Lâm, có đồ ăn, có nước uống, vốn ngoan ngoãn ngồi yên.
Đối diện với Lục Hạo Thiên, Tần Thời Nghi chỉ liếc qua cậu ta một cái rồi tiếp tục ăn, thỉnh thoảng còn há miệng đợi thức ăn mà Lục Diên Lâm đang gắp cho.
Môi cậu hồng hồng nhỏ nhắn, đầu lưỡi mềm mại, cái cách cậu chờ được đút thật sự quá đáng yêu.
Khách mời xung quanh bật cười: “Thằng nhóc này, đừng làm phiền anh trai nhỏ ăn cơm, con cũng mau ăn cho đàng hoàng đi.”
Các bậc trưởng bối trong nhà không khỏi yêu quý cháu chắt của mình, ai cũng mong kéo Lục Hạo Thiên nghịch ngợm này đi chỗ khác.
“Nhóc con này gầy gò nhỏ bé, khó khăn lắm mới chịu ăn như thế, đâu có như con, ăn đến mức bụng tròn căng rồi.”