81 Câu Hỏi Chết Chóc

Chương 11: Câu hỏi trắc nghiệm thứ tư (2)

“Ôi trời ơi, mọi người mau nhìn lên trần nhà kìa!”

Giọng nói của Lạc Dĩ Quân làm mọi người giật mình, suýt nữa thì Tống Lý đánh rơi chìa khóa. Chìa khóa rơi từ trần nhà xuống, mọi người theo phản xạ cũng nhìn lên trên, chỉ thấy trần nhà vốn trống không bỗng xuất hiện vài dòng chữ.

[Định luật Liêu Trai: Định luật thứ nhất, khách đến là sư, gặp một lần là lầm lỡ cả đời.

Định luật thứ hai, trước mặt người sao giải được gút thắt, lạnh lẽo.

Định luật thứ ba, người đi theo con đường Dương Quan, quỷ đi theo cầu Nại Hà.

Định luật thứ tư, bóng đêm sâu thẳm, nằm đơn chiếc khó mà ngủ được.

Định luật thứ năm, trang điểm lộng lẫy và y phục trang nhã, sắc tàn thì tình cũng cạn.

Định luật thứ sáu, quay đầu là bờ, xuống mồ là an.]

Mọi người im lặng đọc đi đọc lại mấy định luật, chắc chắn không sót một chữ nào rồi mới có thời gian để phàn nàn.

Lạc Dĩ Quân: “Trời đất ơi, đây là cái gì thế này? Có ai hiểu không? Hả?”

So với những định luật rõ ràng, rành mạch trong phó bản lão Râu Xanh, thì những định luật Liêu Trai này thật sự khiến người ta không hiểu nổi. Chắc là những người khác cũng vậy, chẳng ai có manh mối gì. Đưa ra cùng lúc sáu định luật vốn là điều tốt, nhưng vì những định luật này hoàn toàn đánh đố nên tinh thần của mọi người cũng tụt dốc.

Lạc Dĩ Quân: “Ai mở cửa nào?”

Lạc Dĩ Quân là kiểu người mang đầy khí chất giang hồ, câu này hỏi rất khéo, ai biết người đầu tiên mở cửa có gặp nguy hiểm gì không?

“Tôi làm đi! Tôi là cảnh sát nhân dân, có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của mọi người. Thêm nữa, trong năm người, tôi là người lớn tuổi nhất, chắc hơn các cậu cả một giáp, mấy cô cậu đều phải gọi tôi là "anh". Nói về tuổi tác hay trách nhiệm thì tôi là người nên mở đầu tiên.”

Tống Lý cười khẽ, rồi nói thêm: “Nhưng tôi hỏi một câu— Chúng ta là đồng đội của nhau, đúng không?”

Nói xong, anh ta chìa tay ra, rõ ràng là muốn bắt tay Lạc Dĩ Quân.

Lạc Dĩ Quân bắt tay anh ta, miệng lầm bầm: “Xì, làm như ông đây muốn gây chia rẽ lắm ấy.”

Tống Lý nghe thấy Lạc Dĩ Quân lẩm bẩm, nhưng không nói gì.

Tống Lý cầm chìa khóa, chìa khóa có thể tra vào ổ khóa, nhưng không thể xoay được! Cửa không mở được, tâm trạng mọi người chùng xuống hơn nữa.

Chu Kỳ Kỳ lại bắt đầu khóc: “Hu hu hu, em muốn về nhà…”

Phải nói rằng, Chu Kỳ Kỳ từ nãy đến giờ chưa uống giọt nước nào mà vẫn có thể khóc liên tục như vậy, đúng là rất tài giỏi.

Cốc Nghệ Hưng: “Đưa chìa khóa tôi thử xem.”

Tống Lý ngẩn ra một chút, ánh mắt dừng lại trên số "1" trên ngực Cốc Nghệ Hưng, hiểu ra lý do tại sao Cốc Nghệ Hưng lại đòi chìa khóa.

Cốc Nghệ Hưng xắn tay áo nhà sư rộng thùng thình lên, "cạch" một tiếng mở cửa: “Tôi đi trước… Lạc Dĩ Quân.”

Lạc Dĩ Quân nhận lấy chìa khóa.

Lạc Dĩ Quân là số 2.

Sau khi Cốc Nghệ Hưng đi, cửa lại đóng lại. Trước khi đi, Lạc Dĩ Quân còn khuyên Chu Kỳ Kỳ đừng khóc nữa, dường như anh ta không chịu nổi khi thấy con gái khóc, gương mặt lộ rõ vẻ vừa lo lắng vừa căng thẳng. Nhưng đáng tiếc là nước mắt của Chu Kỳ Kỳ không thể ngăn lại, nên anh ta chỉ có thể hùng hùng hổ hổ rời đi.

Cốc Úc Hoan là số 3, cô đưa chìa khóa cho số 4 là Tống Lý rồi mạnh dạn bước vào cửa.

Trước mắt tối sầm, khi nhìn thấy ánh sáng trở lại, cô đã ở trong một chiếc kiệu lắc lư.

“Dừng kiệu!”

Bên ngoài có người hô to, màn kiệu nhanh chóng được vén lên. Một thư sinh mặt trắng ló đầu vào, gọi một tiếng “phu nhân”.

Người này ngũ quan thực ra khá đẹp, nhưng vì khóe mắt chân mày mang vài phần phong lưu lãng tử, làm giảm bớt vẻ thư sinh, cả người trở nên có chút nhẹ dạ, nông cạn.

Thư sinh: “Phu nhân, chúng ta đến quán trọ rồi, mời phu nhân xuống kiệu!”

Cốc Úc Hoan nâng tà váy bước xuống kiệu, trong lòng nghĩ—trò chơi này đúng là gặp ma, lần trước thì làm vợ của Râu Xanh, lần này lại là thân phận đã có chồng.

Haha!

Sau khi Cốc Úc Hoan xuống kiệu, tên thư sinh mặt trắng kia lại kéo tay một người phụ nữ khác đến.

Mấy tỳ nữ gọi người phụ nữ đó là "đại phu nhân" ngọt ngào, miệng đầy lời khen ngợi: “Đại phu nhân vất vả quá! Dọc đường cứ lo lắng lang quân cưỡi ngựa đi đường xa có mệt không đây!”

Thư sinh: “Đa tạ phu nhân.”

Mấy tỳ nữ quay sang Cốc Úc Hoan thì lạnh nhạt hơn nhiều, không tình nguyện kêu một tiếng: “Cốc phu nhân.”

Cốc Úc Hoan: “…”

Ờ…

Lần trước trong phó bản Râu Xanh, ít ra cô còn là vợ kế, dù không biết là lần thứ mấy, lần này thì còn ghê gớm hơn, trực tiếp trở thành vợ lẽ.

Xung quanh đều là những con đường đất, không thấy bóng người. Chỉ có một quán nhỏ treo biển "Nơi nghỉ cho thương nhân đi đường."

Vị thư sinh cùng vợ và thϊếp bước vào, một ông lão bước ra chào đón, thân thiện nói: “Vương sinh* đến rồi! Ngài đã cho người tới trước, tôi đã chuẩn bị ba phòng hạng nhất, mau theo tôi vào!”

*Vương sinh: chữ sinh ở đây là thư sinh, là cách gọi thư sinh thời xưa, không phải tên nên không viết hoa