Ôn Dao ngước mắt nhìn, chỉ thấy Quý Minh Trần đang ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh giường.
Người đàn ông đó ngồi tư thế tao nhã, dáng vẻ quý phái, ngón tay trắng nõn dàu của hắn đang cầm một cốc cà phê màu trắng sứ, trên đầu gối gác chéo còn trải một cuốn cổ thư đang để mở.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với áo gile vest màu xám lạnh và quần âu, có lẽ để phối với bộ trang phục, trên sống mũi cao còn đeo một chiếc kính gọng kim loại bạc, khiến khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của hắn càng thêm thanh lịch nhưng lại giống như một kẻ hư hỏng.
Thấy vậy, Ôn Dao: “...”
Cô thật sự có chút hoài nghi, liệu quần áo của hắn có nhiều hơn phụ nữ không…
Quý Minh Trần đặt cốc cà phê xuống, đồng thời đóng cuốn sách lại và để sang một bên, vẻ mặt lười nhác nhìn về phía cô: “Đã quyết định chưa? Từ nay về sau, không quay lại Bắc Châu nữa à?”
Ôn Dao gật đầu: “Ừm.”
“Tối qua không phải Mai Á Sa chăm sóc tôi sao? Sao anh lại ở đây…”
Quý Minh Trần đưa tay lấy ấm nước trên bàn trà bên cạnh, đổ nước ấm vào cốc thủy tinh, rồi đưa cốc nước cho cô: “Tối qua tôi về lúc chín giờ.”
Ôn Dao ngẩn ra một chút, rồi nhanh chóng ngồi dậy, chậm chạp nhận lấy.
Quý Minh Trần: “Sau khi Mai Á Sa rời đi, tôi tự mình tiêm thuốc hạ sốt cho em, sau đó tôi đi tắm và thay quần áo.”
Ôn Dao khát đến mức không chịu nổi, vừa uống nước vừa ngước mắt nhìn hắn, không biết hắn muốn biểu đạt điều gì.
“Rồi sau đó, để theo dõi tình trạng bệnh của em, tôi ngồi đây đến bây giờ, hiện tại là sáu giờ rưỡi chiều, trời sắp tối rồi.”
“...”
Dù biết người này nói những chuyện này là có mục đích nhưng Ôn Dao vẫn có chút cảm động.
Trước đây ở khu Bắc Châu mười ba, nói gì đến việc ốm sốt có người chăm sóc tận tình, cô thậm chí còn không được ở một mình nghỉ ngơi hai ngày.
Cô cần phải nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Dật Xuyên, hoàn thành những nhiệm vụ lớn nhỏ, chăm sóc đội viên, quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của họ…
Dù bị thương rất nặng và không thể cử động được, cô cũng phải một mình ở lại ký túc xá của căn cứ để chịu đựng.
Thẩm Dật Xuyên thỉnh thoảng đến thăm cô, nhưng trong hầu hết các trường hợp thì không.
Bởi vì anh ta cho rằng việc đồng hành là vô dụng, theo lời anh ta nói, thì dù có mặt cũng không thể làm tăng tốc độ chữa lành vết thương của cô, thời gian đó làm những việc có giá trị hơn sẽ tốt hơn.
Trong mắt anh ta, quyền lực cao hơn, giá trị thực tế luôn cao hơn mọi thứ.
Ôn Dao nâng cốc, nhớ lại giấc mơ tối qua, tâm trạng bất chợt xuống thấp.
Hình như tối qua cô lại mơ thấy Thẩm Dật Xuyên…
Dù trong lúc tỉnh táo có cố gắng không nghĩ, không quay đầu lại, nhưng lại không thể tự kiểm soát được giấc mơ, luôn hiện lên bóng dáng anh ta.
Quý Minh Trần thấy Ôn Dao mệt mỏi, lại đưa tay chạm vào trán cô, xác nhận cô không sốt, thong thả đứng dậy: “Mặt trời lặn rồi, em có thể dậy rồi đó, bé lười.”
“...”
“Áo mới trong tủ, tự thay.” Nói xong câu, Quý Minh Trần lịch sự đi ra ngoài.
Ôn Dao nhìn bóng lưng của người đàn ông đó, chậm rãi xuống giường, cô nghi ngờ mở tủ quần áo ra, không ngờ tủ quần áo sáng hôm qua còn trống rỗng giờ đã treo đầy hai hàng áo, phần lớn là màu trắng hoặc hồng xanh.
Giơ tay dở một hồi, có váy cưới màu trắng, có áo dài màu trắng chấm bi xanh, có váy hoa màu cam, và còn có cả váy công chúa màu tím nhạt đính đá…
Nói chung đều là những chiếc váy công chúa xinh đẹp và lộng lẫy, rất có cảm giác thiếu nữ.
Nhìn thấy Ôn Dao có phần ngơ ngác, đây là trong thời kỳ tận thế sao?
Trong thời đại việc sinh tồn còn khó khăn, ăn mặc kiểu này chỉ sợ là quá nổi bật, mà những chiếc váy cầu kỳ xinh đẹp này, có thực sự thích hợp cho việc gϊếŧ zombie hay đánh quái không?
Trước đây Ôn Dao đều mặc đồng phục áo khoác đen của căn cứ, dù cô thỉnh thoảng mặc hơi khác, cũng chỉ giới hạn ở đồ thể thao thoải mái mà thôi.
Cô không phải không thích quần áo đẹp, mà là không có dịp và điều kiện thích hợp để mặc, khiến bây giờ nhìn thấy những chiếc váy này, phản ứng đầu tiên của cô là không quen.
Nhíu mày lật qua lật lại, cuối cùng chọn một chiếc váy liền màu xanh da trời có kiểu dáng đơn giản hơn một chút.
Sau khi Ôn Dao chỉnh đốn bản thân xong và bước ra khỏi phòng, Quý Minh Trần đang ngồi trên sofa trong phòng khách ngẩng lên nhìn, ánh mắt nhìn lên từ mắt cá chân cô, màu xanh da trời làm nổi bật vẻ đẹp tuyệt trần của cô, làn da trắng như ngọc.
Chỉ có hai điều chưa hoàn hảo là thiếu chút phụ kiện, và chiếc thắt lưng còn thòng xuống hai bên, chiếc váy công chúa cô mặc giống một chiếc đầm ngủ rộng.
Quý Minh Trần không nhịn được nói: “Đến đây.”
Ôn Dao đi tới: “Có chuyện gì vậy?”
“Quay người lại.” Quý Minh Trần nói, đưa tay nâng tay cô lên, quành qua hông cô kéo hai dây thòng xuống ra phía sau…
Ôn Dao không hiểu quay người lại: “Anh đang làm gì thế?”
Quý Minh Trần buộc dây ở hông cô thành một chiếc nơ hoàn hảo, sau đó ngước mắt nhìn cô, ánh mắt hoa đào lơ đãng: “Sao em ngay cả mặc váy cũng không biết vậy.”
“Anh…” Ôn Dao nhìn vào gương trong phòng khách và thấy chiếc nơ sau lưng, nhìn hai dây nơ ngang bằng nhau, cô cũng phải thán phục: “Tôi không bị ám ảnh cưỡng chế.”
…
Bảy giờ rưỡi tối, đã qua giờ ăn.
Quý Minh Trần dẫn Ôn Dao tới nhà ăn ở tầng hai, Ôn Dao nhìn menu bên cạnh bàn ăn, lại một lần nữa vô cùng ngạc nhiên: “Còn có thể gọi món ăn sao?”
Cô ở trong trại huấn luyện Bắc Châu bảy năm, ba bữa ăn ngày nào hầu như cũng chỉ là cung cấp dinh dưỡng cố định, đừng nói đến việc không có món ăn nào cho cô chọn, ngay cả đồ ăn bình thường cũng hầu như không có, chỉ là một ít dung dịch dinh dưỡng, thanh protein hoặc thực phẩm nén thôi.
Quý Minh Trần hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Những năm tháng trong ngày tận thế, Ôn Dao đã rất lâu không thấy thứ gọi là menu này, bây giờ nhìn tờ menu màu sắc, cô có cảm giác như đang ở một giấc mơ xa lạ: “...Gọi tùy ý sao?”
Môi Quý Minh Trần hơi nhếch lên, gật đầu: “Qua giờ ăn rồi, mọi thứ đều mới làm, em gọi tùy ý.”
“...” Đãi ngộ tốt vậy sao?
Quý Minh Trần sau khi Ôn Dao gọi món xong, bổ sung thêm vài món ăn, khi món bít tết được mang lên, thấy Ôn Dao định cầm dao, hắn nhanh hơn cô một bước cầm lấy dao cắt bít tết.
Ôn Dao đành phải rụt tay lại, chuyển sang cầm thìa nhỏ để lấy bánh kem.
Quý Minh Trần vừa cắt bít tết vừa dặn dò: “Thanh đao bạc đã mang cất cho em rồi, từ nay không được phép cầm nữa.”
Ôn Dao ngừng một chút, rất nhanh đã hiểu ý hắn: “Hiểu rồi.”
Chỉ huy căn cứ khu Bắc Châu mười ba có tới hơn ba trăm người, cô là Phó đội trưởng của một đội không mấy nổi tiếng, nhưng trong thời đại này người sử dụng vũ khí lạnh thực sự quá ít, cộng thêm kỹ thuật sử dụng đao của cô tốt, khiến thanh đao bạc có chút danh tiếng bốn vùng.
Cầm thanh đao bạc công khai, tức là đã dán nhãn danh tính chỉ huy Bắc Châu lên mặt.
Ôn Dao uống một ngụm nước, kem trên chiếc bánh nhỏ dính vào mép cốc, Quý Minh Trần thấy vậy, nhắc nhở: “Mặt…Cả cốc nữa.”