Thức Tỉnh Mạt Thế: Trở Thành Đầu Quả Tim Sủng Của Phản Diện

Chương 20: Ngọn lửa ở đầu ngón tay thì nóng, nhưng trái tim thì lạnh

Hà Phong Diên nhíu mày, Quý Minh Trần từ từ nghiêng người, nhìn về phía người phụ nữ trong l*иg.

Người phụ nữ đó nắm chặg thanh sắt kim loại của l*иg, nghiến răng mắng chửi:

“Quý Minh Trần, mày thật đúng là hạng xấu xa! Mày gϊếŧ anh hại mẹ, không có chút lương tâm nào, giờ còn lấy người sống ra làm thí nghiệm biến đổi gene, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời đánh thôi!!”

Hà Phong Diên không nói hai lời, trực tiếp đi đến bên chiếc l*иg rồi bấm nút giật điện, ngay lập tức, người phụ nữ la lên một tiếng, nhanh chóng quỳ gối xuống đất, toàn thân run rẩy, không dám chạm vào thanh sắt phía trước nữa.

Nụ cười trên mặt Quý Minh Trần không hề thay đổi, như thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi một điều gì đó, hắn từ từ cúi xuống bên cạnh l*иg.

Dù chỉ nửa quỳ, nhưng vẫn là một tư thế vô cùng tao nhã và quý phái: “Cô đang nguyền rủa tôi sao?”

Người phụ nữ yếu ớt đứng dậy, nhưng không thể đứng dậy được, mái tóc rối bù che khuất một bên mặt, đôi mắt đen độc ác ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt giả dối của kẻ cười nham hiểm bên ngoài thanh sắt:

“Mày là quái…quỷ thần, thần nhất định sẽ trừng phạt mày, mày sớm muộn gì cũng sẽ nhận quả báo lớn…”

“Thật sao?” Quý Minh Trần cụp mắt cười nhẹ, giọng điệu dịu dàng như đang thì thầm với người yêu: “Vậy…tôi thực sự rất mong chờ đấy.”



Ra khỏi toà nhà nghiên cứu, Quý Minh Trần cười hỏi Hà Phong Diên ở bên cạnh: “Đội trưởng Hà, cậu cũng nghĩ tôi là hạng xấu xa bẩm sinh sao?”

Câu hỏi này khiến Hà Phong Diên hơi bối rối, anh ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Họ hiểu lầm về Thủ lĩnh Minh thôi, Thủ lĩnh là người nhân hậu, những gì làm cũng chỉ vì nhân loại có thể thích nghi tốt hơn với môi trường sống trong ngày tận thế thôi.”

Quý Minh Trần cong môi, ánh mắt lạnh lẽo: “Có khi nào, cậu chỉ là một tín đồ của quỷ, bị che mắt thôi không?”

Hà Phong Diên không biết phải trả lời như thế nào, đối diện với một người đàn ông không thể nhìn ra cảm xúc, nhưng lại có thủ đoạn tàn nhẫn, anh ta không dám nói bừa.

Quý Minh Trần cũng không hỏi thêm, hắn ngẩng đầu, đôi mắt hẹp và đẹp như hoa đào nheo lại, nhìn về phía ánh sáng còn sót lại trên bầu trời xa xa, bầu trời xanh tím, bị ánh sáng đỏ cam nhuộm màu, khiến bầu trời phía tây tan thành sắc hồng nhạt.

Người nhân hậu…

Có nhân hậu thật không?

Nhưng khi hắn dùng dao gọt thân thể những người đó, không có chút lòng thương xót nào, đôi khi gϊếŧ người, ngọn lửa ở đầu ngón tay thì nóng, nhưng trái tim thì lạnh.

Có thể người phụ nữ đó nói không sai, hắn thật sự là hạng xấu xa bẩm sinh, là quái vật, là quái vật được sinh ra từ vô số tội ác và sát khí, là quái vật từng bước biến thành điên dại, dẫm lên xương máu của anh chị em.



Khi Quý Minh Trần trở về biệt thự lâu đài ở tầng năm, hắn thấy Mai Á Sa trong hành lang.

Thấy hắn, Mai Á Sa bảo: “Ôn tiểu thư chọn ở lại, hiện tại biệt thự lâu đài chỉ còn trống tầng năm, tôi đã sắp xếp cho cô ấy ở phòng suite bên cạnh ông chủ.”

Quý Minh Trần ngạc nhiên: “Cô ấy ở lại sao?”

Mai Á Sa gật đầu: “Nhưng cô ấy cũng không biết sao, tối nay sốt cao 40°, nhìn có vẻ hơi nghiêm trọng, tôi đang định xuống dưới tìm bác sĩ Lâm…”

Quý Minh Trần nhíu mày: “Đi lấy ít thuốc và dụng cụ lên đây.”

Mai Á Sa: “A?”

“Không cần làm kinh động đến bác sĩ Lâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.” Quý Minh Trần nói.

Mai Á Sa không nói gì thêm, cô ta biết ông chủ hiểu y học, nhưng chưa bao giờ thấy hắn dùng kiến thức này để chăm sóc ai, cho đến khi gặp Ôn tiểu thư, cô ta mới chợt nhận ra ông chủ thật sự có đủ kỹ năng, không chủ có khả năng tra tấn mà còn có thể chăm sóc.

Toàn bộ tầng năm là các phòng cao cấp, không chỉ có phòng ngủ, mà còn có phòng khách, phòng ăn và ban công ngắm cảnh.

Ôn Dao lúc này đang co quắp trên giường trong phòng ngủ, người được phủ một chiếc chăn lụa, vì sốt, làn da cô trở nên đỏ ửng, những sợi tóc ẩm ướt dính chặt vào má, nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn vì đau đớn…

Gương mặt say ngủ của thiếu nữ đó bình yên và mềm mại, lại có điều gì đó mê hoặc.

Quý Minh Trần kéo chăn xuống, đặt lòng bàn tay lên trán cô, cảm nhận nhiệt độ như lửa, hắn quay người vào nhà tắm lấy khăn và thau nước lạnh, vắt khăn ướt, đặt lên trán cô.

Mai Á Sa mang dụng cụ và hộp thuốc lên: “Ông chủ có cần tôi ở lại giúp không?”

Quý Minh Trần nhìn về phía Ôn Dao đang hôn mê trên giường, không rời mắt: “Không cần.”

Mai Á Sa liền hiểu và rút lui.

Quý Minh Trần đi đến bên cửa, mở hộp dụng cụ.

Sốt cao 40 độ, hôn mê không tỉnh, không khó để đoán đó là tác dụng phụ của vaccine virus zombie loại R, nhưng có vẻ nghiêm trọng hơn hắn nghĩ, hiệu quả hạ sốt không lớn, chỉ có thể tiêm cho cô một mũi hạ sốt.

Khi thuốc được chiết xuất, Quý Minh Trần ngồi xuống bên giường, nhìn vẻ đẹp đang chịu đựng sự đau đớn, hắn hạ mí mắt, bàn tay dài trắng nõn chạm vào nút áo trên cổ cô.

Một chiếc, lại một chiếc…

Đến chiếc thứ ba, Ôn Dao vô thức trở mình, làn da trắng ngần dưới cổ áo vô tình chạm vào đầu ngón tay của người đàn ông đó.

Mịn màng mềm mại, vừa chạm đã rời đi.

Ánh mắt dưới làn mi dài của Quý Minh Trần tối sầm lại, hắn kéo tay áo để lộ ra vai, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành: “...Đừng động đậy.”

Ôn Dao nghiêng người, chiếc chăn bị kéo xuống tận eo, vai trắng ngần lộ ra dưới ánh sáng, sau khi được lau bằng bông cồn, đầu kim bạc cắm vào da.

Cô vốn đã rất nóng, cảm giác đau này như thêm dầu vào lửa, không khỏi phát ra âm thanh rêи ɾỉ, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, như đang thì thầm trong giấc mơ…

“Nhẫn nhịn một chút, chích rồi sẽ không đau nữa.”

Ban đầu Quý Minh Trần không nghĩ gì cả, nhưng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi hình ảnh và cảm giác này, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng hơi căng thẳng.

Sau khi tiêm xong, hắn đặt ống tiêm sang một bên, nhưng khi hắn chuẩn bị rời đi, Ôn Dao bỗng nhiên nhíu mày, môi phát ra vài âm thanh, như đang thì thầm gì đó.

Hắn không nghe rõ: “Em đang nói gì thế?”

Ôn Dao khép mi mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng…đừng đi mà…”

“Tôi chưa làm gì mà.” Hắn cười.

“Lạnh…”

Quý Minh Trần liền kéo chăn lên cho cô, nhẹ nhàng đáp lại: “Gió lạnh Bắc Châu còn không sợ, ở Đông Châu này đâu lạnh đâu.”

Người đẹp trong giấc mơ cau mày, đầu hơi lắc, chẳng bao lâu sau đã rưng rưng nước mắt, những giọt nước mắt ẩm ướt chảy xuống đuôi mắt rơi vào tóc.

Quý Minh Trần nâng tay lên lau nước mắt cho cô, không ngờ tay lại bị cô nắm lấy.

“Đừng…”

“Ừ?”

“Đừng bỏ tôi lại một mình…”

Giọng nói thấp nhẹ, âm cuối run rẩy như sắp khóc, tỏ ra vô cùng buồn bã.

Cho đến khoảnh khắc này, hành động của Ôn Dao mới đúng với hình dáng của cô, yếu đuối mềm mại, không chút e dè mà bộc lộ cảm xúc.

Nụ cười trên mặt Quý Minh Trần biến mất, một lúc lâu, hắn đưa tay còn lại ra vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cô để an ủi: “Vì đã ở lại rồi…”

“Vậy hãy làm công chúa nhỏ của tôi đi.”