Ban đầu Ôn Dao không muốn nói vì đang tức giận, nhưng nghĩ rằng mình đã quyết định, sau một lúc do dự vẫn mở miệng: “Tôi hiểu ra rồi.”
“Hử?”
“Tôi bị nhiễm virus zombie loại R, nên bị đồng đội bỏ rơi trên tuyết.”
Quý Minh Trần đã đoán ra lý do này, hắn không hỏi thêm, nhưng giờ nghe cô đề cập đến, khoé môi hắn cong lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Ừ.”
Ôn Dao tiếp tục bình tĩnh trình bày: “Thử nghĩ mà xem, nếu người bị nhiễm virus loại R là Thẩm Dật Xuyên, tôi không dám nói mình xử lý tốt hơn anh ta, nhưng với mối quan hệ đã được bảy năm, tôi không thể nào bỏ mặc anh ta được, lại còn bình tĩnh không cảm xúc nữa.”
Quý Minh Trần hạ mắt: “...Nói những điều tôi thích nghe đi.”
“...”
Ôn Dao: “Ý tôi là, tôi và anh ta không phải cùng một người, nếu đã không cùng đường thì không nên mưu cầu gì chung.”
Quý Minh Trần nâng mắt nhìn cô, có chút không thể tin: “Gì cơ?”
Ôn Dao giọng mềm nhẹ: “Tôi sẽ không quay lại khu Bắc Châu mười ba nữa.”
Cảnh trong giấc mơ chủ yếu về Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sinh Sinh, cô không thấy trong những ngày được Quý Minh Trần cứu sống đã xảy ra điều gì cụ thể, nhưng cô biết mình sẽ không biến dị, và sau vài ngày, Quý Minh Trần sẽ cử người đưa cô về khu Bắc Châu mười ba an toàn.
Sau đó, cô trở nên lạnh nhạt với Thẩm Dật Xuyên hơn rất nhiều, không còn nghe theo ý kiến của anh ta trong mọi chuyện nữa, dẫn đến việc hai người có nhiều bất đồng trong xử lý vấn đề, thậm chí có lúc, cô còn đứng ra biện hộ cho Đông Châu, những điều này cũng trở thành một trong những chứng cứ cuối cùng định nghĩa cô là kẻ phản bội.
Nếu định mệnh đã bị oan uổng, thì không bằng cô trở thành kẻ phản bội cho triệt để, tốt nhất là không trở lại nữa.
Dù không đánh thắng nhưng có thể né tránh, cô cần phải tránh xa hai nhân vật chính trong nguyên tác ra, thay đổi cái kết bi thảm trong giấc mơ.
Quý Minh Trần nhìn chằm chằm Ôn Dao dưới ánh nến yếu ớt, ánh mắt sâu thẳm, như đang xác nhận sự thật hay giả dối trong lời cô nói.
Đêm nay, mặt trăng xuất hiện ở phía Tây à?
Cái tính cố chấp, kiên quyết bảo vệ khu Bắc Châu mười ba bây giờ đột nhiên tỉnh ngộ?
Ôn Dao hạ mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi có thể…gia nhập Đông Châu với mọi người không?”
Thực ra cô đã từng nghĩ đến việc không tham gia vào bất kỳ căn cứ nào, để trở thành một thợ săn không ác độc, nhưng cô đơn độc một mình, lại không có năng lực nào được thức tỉnh, điều này hiển nhiên tiềm ẩn rủi ro quá lớn.
Chưa nói đến việc gặp phải zombie biến dị lợi hại, mà chỉ cần gặp phải băng nhóm thợ săn cô cũng xong đời.
Vì vậy trước khi thức tỉnh được năng lực, cô chỉ có thể tìm một tổ chức để trú ngụ, và sự lựa chọn tốt nhất của cô hiện tại chính là căn cứ khu Đông Châu mười bốn.
Thấy người kia không nói gì, Ôn Dao lại tự mình giải thích: “Anh đã cứu tôi hai lần, tôi lấy lí do này làm trợ thủ cho anh, hình như cũng hợp lý mà.”
Quý Minh Trần nghe xong bật cười: “Tôi không thiếu thuộc hạ, căn cứ khu Đông Châu mười bốn của tôi, cũng không thiếu nhân tài.”
Ôn Dao nhíu mày, không hiểu ý hắn: “Những gì tôi có thể làm cho khu Bắc Châu mười ba, tôi cũng có thể làm cho anh, những gì tôi có thể cống hiến cho Thẩm Dật Xuyên, cũng có thể cống hiến cho anh.”
Nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, Quý Minh Trần phải cố gắng nhịn cười, nhưng khoé môi vẫn cong lên đầy vẻ vô tư, hắn ngả đầu ra sau, ngón tay day lên thái dương: “Nhưng dù sao tôi cũng không phải là một tên vô tích sự như Thẩm Dật Xuyên, không cần cô phải làm gì cho tôi…”
Ôn Dao không nói gì nữa.
Vậy có phải cô đang bị từ chối không?
Cũng đúng, trong mắt hắn, ngay cả Thẩm Dật Xuyên cũng chỉ là kẻ vô dụng, huống chi cô còn không bằng anh ta, chắc chắn trong mắt hắn cô càng không đáng nhắc tới.
Ôn Dao gật đầu, có chút thất vọng: “Ừm.”
Quý Minh Trần không nhịn được cười: “Cô ừm gì chứ?”
“Tôi không thiếu thuộc hạ, nhưng tôi thiếu…”
Ôn Dao bỗng đứng dậy, chặn lời hắn: “Hai người họ đã canh gác suốt đêm rồi, đêm nay để tôi làm.”
Nói xong, ánh trăng bạc lấp lánh, người vén màn bước vào ban công.
Quý Minh Trần: “...”
Hừm, vẫn là một người không có ý thức lãng mạn, không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
…
Cánh đồng tuyết Bắc Châu.
Khi Thẩm Dật Xuyên dẫn theo vài đồng đội quay lại, tất cả dấu vết đã bị tuyết bao phủ.
Anh ta nhớ vị trí tìm suốt một ngày một đêm, nhưng chỉ tìm thấy một zombie không đầu, đừng nói đến việc không thấy Ôn Dao đâu, ngay cả một mảnh vải trên người cô cũng không tìm thấy…
“Báo cáo Đội trưởng Thẩm! Phía tây không có.”
“Phía đông cũng không có…”
“Phía bắc là sông băng, không có gì cả.”
“...”
Thẩm Dật Xuyên nhíu mày, biểu cảm nghiêm túc, toàn thân toả ra khí lạnh: “Điều này không thể xảy ra được…”
Ôn Dao từ trước đến nay có thể chất cực tốt, cộng với nhiều năm rèn luyện, khả năng cô nhiễm virus zombie loại R không quá một phần ba, thậm chí còn chưa đến một phần năm.
Giả sử, ngay cả khi cô thật sự đã chết, biến thành zombie biến dị loại R, trong tình huống không có mục tiêu sống nào, nó sẽ chỉ loanh quanh ở đây, chọn ăn zombie xung quanh.
Nhưng hiện tại nhìn lại, zombie dưới đất không có dấu hiệu bị ăn, xung quanh cũng đủ loại zombie đi lang thang, rõ ràng chưa từng có biến dị xuất hiện săn mồi…
Các đồng đội nhìn nhau, Phương Lan Âm cũng đi tới, trông cô ấy đầy thất vọng và buồn bã: “Liệu có phải Phó đội trưởng Ôn đã chết cóng, bị tuyết vùi rồi không?”
Một số đồng đội khác cũng suy diễn: “Có thể bị bầy zombie hoặc chó zombie ăn hết rồi không?”
“Rơi xuống sông băng rồi sao?”
“Có phải gặp băng nhóm thợ săn, bị bắt đi rồi không? Dù sao Phó đội trưởng Ôn cũng đẹp vậy mà…”
Thẩm Dật Xuyên không muốn tin, thậm chí không dám nghĩ đến điều này.
Ôn Dao rốt cuộc là người như thế nào…
Trong suốt những năm qua, dù có khổ cực, đau đớn, khó khăn đến đâu, cô chưa bao giờ gục ngã, thậm chí không một lần phàn nàn.
Cô rất muốn tìm thấy em gái, rất muốn tìm thấy cha mẹ và gia đình, sao có thể chết dễ dàng như vậy được? Sao có thể không đợi được anh ta quay lại chứ…
Đuôi mắt Thẩm Dật Xuyên ửng đỏ, lông mi phủ đầy sương lạnh, sắc mặt anh ta bối rối ngoái nhìn tuyết trắng, nói khàn khàn ra lệnh: “Tiếp tục tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác…”
“Cũng đừng bỏ qua những bộ phận nghi ngờ, mang về làm xét nghiệm DNA.”
“...Dạ.”