Thức Tỉnh Mạt Thế: Trở Thành Đầu Quả Tim Sủng Của Phản Diện

Chương 10: Có phải làm cô sợ rồi không, Ôn tiểu thư?

Mai Á Sa nghe thấy động tĩnh, lập tức đánh Địch Đại Hổ đang ngủ say: “Có người đến!”

Địch Đại Hổ giật mình, ngay lập tức cầm súng máy chĩa về phía ban công, Mai Á Sa vô vọng, lại đánh thêm một cái: “Ở trong, họ đi cửa bên!”

Khi hai người họ kịp phản ứng trở lại tầng hai, những người đàn ông ở phía dưới cũng lần lượt đi lên, ngoại trừ hai người gầy yếu đi trước, tất cả còn lại đều to lớn, da dẻ ngăm đen, mỗi người đều cầm một chiếc rìu khổng lồ hoặc dao phay.

Ôn Dao chỉ cần nhìn qua một cái là có thể phân biệt họ là ai.

Những kẻ săn lùng ngày tận thế, họ nhiều khi là cướp, không thuộc bất kỳ khu vực nào và không tuân theo quy tắc nào, thường hoạt động theo băng nhóm từ chục đến cả trăm người, lang thang trên nhiều khu vực…

Những người này tuy không được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng trong quá trình săn lùng đầy nguy hiểm, kinh nghiệm sương gió, thực lực không thể coi thường.

Những người sống sót bình thường, hoặc thành viên căn cứ hành động một mình, sẽ tránh gặp kẻ săn lùng…

Bởi những người này dám không tuân theo sự quản lý của châu lục và khu vực, chắc chắn không có đạo lý, họ phần lớn sẽ gϊếŧ người một cách bừa bãi, cướp bóc tài sản, hϊếp da^ʍ phụ nữ…Tóm lại là một băng nhóm tội ác, không còn nhân tính.

May mắn…không ai trong bọn họ có súng, nếu chỉ là dùng đao đấu đao, cô hoàn toàn có cơ hội thắng.

Người đàn ông râu rậm thấy họ chỉ có bốn người, ngay lập thức thả lỏng cảnh giác, nhưng không có ý định ra tay, mà thông báo về phía chiếc ghế sofa:

“Chúng tôi mới chém một đám zombie, còn gϊếŧ vài sinh vật biến dị, bây giờ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi hai ngày ở đây, các người có tài nguyên gì, khôn ngoan thì nên chia sẻ đi.”

Mắt Quý Minh Trần nhắm lại, không nói gì, Ôn Dao ở bên cạnh ngồi dậy, lén lút giấu đao sẵn sàng chiến đấu.

Mai Á Sa lắc đầu, tay xoay súng, bất động.

Địch Đại Hổ vác súng máy, chân thành nhắc nhở: “Tầng một rộng rãi, các người có thể xuống đó, đừng làm phiền ông chủ của chúng tôi.”

“...”

Thấy cả bốn người đều bình tĩnh như vậy, những người này cũng có chút hoảng sợ, những người đứng cuối thấp giọng bàn tán: “Sao họ không sợ thế, chắc không phải do chút bối cảnh hay gì đó chứ?”

“Do bối cảnh gì đâu, chỉ có hai khẩu súng thôi mà?”

“Nhìn người đàn ông ở giữa kia, có vẻ vô cùng ngoan hiền, chẳng sợ có khi cũng không biết cầm súng…”

“Còn cô gái bên cạnh nữa, tay chân nhỏ nhắn, lại còn xinh đẹp, không có khả năng gây nguy hiểm chứ?”

Khi họ đang bàn luận, sự chú ý của người đàn ông râu rậm chuyển sang Ôn Dao.

Cô gái mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt, ngồi ôm đầu gối, vừa kiệt sức vừa cảnh giác.

Thấy tuổi còn trẻ, làn da trắng mịn, sắc vóc xinh đẹp, là một vẻ đẹp vô cùng quý hiếm trong thời bình, càng hiếm thấy trong ngày tận thế.

Chỉ cần nhìn một cái, đã khiến trong lòng đám đàn ông cảm thấy thích thú, như loài thú nhìn thấy con mồi quý giá.

Họ đã lâu không tiếp xúc với phụ nữ, nói gì đến người đẹp như vậy, vài người đàn ông nhìn nhau, trong đó người râu rậm bước lên một bước thương lượng với Quý Minh Trần: “Anh em đều mệt rồi, chẳng muốn đánh nhau với các người…”

“Thế này đi, chúng ta trao đổi nhé? Chúng tôi cho các người nửa con hươu, các người cho hai người phụ nữ, để chúng tôi thoả mãn một đêm, xong trả lại các người, các người cũng không thiệt…”

Nghe đến đây, Mai Á Sa ngay lập tức nổi giận, giơ súng chĩa về phía bọn đàn ông mắng: “Tôi thấy tất cả các người đều muốn chết!”

Người đàn ông râu rậm hoàn toàn không để ý đến lời người phụ nữ, vẫn nhìn về phía Quý Minh Trần, gã cho rằng gã là thủ lĩnh, mà thủ lĩnh mới có tư cách quyết định: “Nếu không được thì cứ bỏ qua người nóng tính đó đi, tôi chỉ cần người bên cạnh anh thôi…”

Quý Minh Trần nhấc mắt lên, đôi mắt phượng cong lại, dành cho gã một nụ cười ấm áp: “Được thôi.”

Ôn Dao ở bên cạnh: “...”

Mai Á Sa và Địch Đại Hổ nhìn nhau, cùng thu súng, chuẩn bị xem kịch.

Thấy người này vô cùng dễ thương, lại vô cùng nhanh nhẹn, người râu rậm vô cùng hài lòng, gã cười ra lệnh cho thuộc hạ: “Các cậu xuống dưới khiêng hươu, các cậu qua ôm cô gái đó qua đây.”

Hai người đàn ông với ánh mắt dâʍ ɖu͙© tiến tới, lưng Ôn Dao đã sẵn sàng dao, chỉ tiếc chưa kịp hành động, hai người đàn ông bỗng nhiên lưng cháy xém, la hét lăn lộn trước ghế sofa.

“Lửa! Lửa ở đâu ra thế!”

“Sao nóng thế!”

“Á á á cháy, hắn, hắn là dị giả…”

Ngón tay Quý Minh Trần bốc lửa, thảnh thơi đứng dậy, hắn điềm đạm đứng dậy, dùng chân đạp một trong hai người, hai đầu ngón tay đang bốc lửa chĩa thẳng vào mắt của người đàn ông đó.

Cùng tiếng xèo xèo và khói đặc, mạch máu trên trán người đàn ông đó căng lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết như gϊếŧ lợn: “Á — — —”

“Mắt tôi, mắt của tôi! Ủa á…”

Hai mắt lập tức trở thành hai hố đen, người đàn ông không kịp đưa tay lên che mắt, đã đau đến ngất đi.

Còn người đàn ông khác, Quý Minh Trần cũng không tha, hắn thẳng lưng, giày giẫm lên đầu gã, chỉ trong một giây đã đạp cho mặt gã méo mó, não chảy ra ngoài.

Chưa đầy hai phút ngắn ngủi, mọi người đều bị sốc.

Hơn mười người còn lại đều rơi vào hoảng loạn, hai người gầy yếu phía trước thậm chí còn nôn mửa ngay tại chỗ.

“Hắn là dị giả hệ hoả!”

“Dị năng của hắn còn tiến hoá, có thể đạp nát đầu người…”

“...Chạy, chạy mau!”

Cả đám người chen chúc chạy xuống cầu thang hẹp, thậm chí còn có kẻ hoảng hốt không phân biệt được đường mà nhảy từ tầng hai xuống.

Mai Á Sa rút ra hai khẩu súng, đuổi lên trước, bắn chết hai người: “Coi xem bước chạy của các người nhanh hơn hay khả năng bắn súng của chị đây nhanh hơn!”

Thấy Địch Đại Hổ cũng sắp tiến lên bắn thêm vài phát, Quý Minh Trần đặt tay lên vai anh ta.

Địch Đại Hổ quay lại: “Ông chủ?”

Quý Minh Trần mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Cho tôi cây súng bắn tỉa.”

Địch Đại Hổ vội vàng đưa súng bắn tỉa.

Nhìn Quý Minh Trần đi về ban công phía tây, Mai Á Sa và Địch Đại Hổ cũng nhanh chóng thu súng tiến tới.

Ôn Dao đặt đao xuống, nhìn những thi thể không thể chịu được trên mặt đất, âm thầm lau mồ hôi trên tay, cũng theo đến cửa ban công.

Lúc này ánh sáng bên ngoài đã sáng rõ, nhìn từ ban công ra ngoài, đám mây đen u ám đè nặng lên mặt đất cỏ hoang tàn, còn ở cánh đồng rộng lớn, có tám chín người đang chạy đua như điên.

Có người ngã xuống bùn lầy, có người bị người phía trước đạp ngã, có người mới đứng dậy, cảnh tượng nhìn khá buồn cười…

Quý Minh Trần đặt súng bắn tỉa lên lan can, ngắm về phía họ.

“Bùm — —” Một tiếng lớn, người đàn ông to nhất trong số đó ngã xuống đất.

Người chết chính là thủ lĩnh của họ, người đàn ông râu rậm.

Những người khác nghe thấy tiếng súng, lại chạy nhanh hơn, không lâu sau, mấy người còn lại lăn lộn qua ngọn đồi nhỏ.

Quý Minh Trần thẳng người, vẻ mặt thoải mái lau tay, nhưng biểu cảm lại có chút tiếc nuối: “Xùy, bắn lệch rồi, phải đợi một lúc mới chết được…”

Mai Á Sa lập tức nịnh nọt: “Kỹ thuật bắn của ông chủ quá chuẩn, khoảng cách này, chỉ có ông chủ mới có khả năng bắn trúng.”

Địch Đại Hổ cảm thấy không hiểu: “Nhưng tại sao ông chủ chỉ gϊếŧ mình hắn thôi?”

Quý Minh Trần quay lại, đối diện với ánh mắt của Ôn Dao: “Bởi thấy hắn quen mắt.”

Mai Á Sa chống hông: “Kẻ mạnh sẽ vung đao về phía kẻ mạnh hơn, kẻ yếu sẽ vung đao về phía kẻ yếu hơn, nếu không dọn sạch những kẻ hỗn tạp này, sẽ có nhiều người sống sót hơn gặp nạn.”

“Ông chủ, vẫn còn quá nhân từ.”

Ôn Dao lặng lẽ nhìn, không nói gì, Quý Minh Trần đi tới bên cạnh cô, cúi đầu lại gần cô, miệng cong lên: “Sao vậy, có phải làm cô sợ rồi không, Ôn tiểu thư?”

“Tôi đã bảo cô, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ đi mà.”

“...”