Ôn Dao lập tức trừng mắt nhìn hắn, má bỗng nhiên đỏ bừng.
Quý Minh Trần không hề thay đổi sắc mặt, vẫn giữ bộ dạng lười biếng và quyến rũ: “Sao vậy, chân bị thương mà không khâu lại à?”
Ôn Dao: “...”
Cô mặc bộ đồ chiến đấu đồng phục của căn cứ, quần cũng là kiểu bó sát màu đen, vết thương ở ngoài đùi, từ dưới lên khó lật, nếu muốn xử lý vết thương, chỉ có thể cởi hoàn toàn từ trên xuống dưới.
Nhưng bây giờ, hai người là nam nữ không quen biết, cởϊ qυầи trước mặt hắn…
Ôn Dao khó mà chấp nhận điều đó.
Dù sao, họ cũng đã là kẻ thù đối đầu hàng nhiều năm.
Quý Minh Trần thấy cô do dự như vậy, im lặng một lúc, cầm lấy chiếc kéo ở bên cạnh: “Đừng động đậy.”
Hắn giữ cổ chân Ôn Dao, thẳng thừng cắt mở ống quần của cô, kéo lên, để lộ làn da trắng mịn của chân và máu thịt nhớp nháp, mới buông kéo, chuyển sang lấy một mũi thuốc tê.
Mặc dù đối phương không có vẻ gì là muốn xâm phạm, nhưng khi làn da cô bị đầu ngón tay ấm áp của hắn chạm vào, vẫn khiến Ôn Dao cảm thấy khó chịu, lúc nào cũng thấy không khí này thật kỳ lạ.
Để chuyển sự chú ý và bình tĩnh lại, tay phải cô đưa sang bên cạnh, nắm lấy một chiếc dao bạc.
Nhìn thấy hành động của cô, Quý Minh Trần đâm kim vào làn da cô, ngậm cười nói: “Ôn tiểu thư, tôi đang xử lý vết thương cho cô, còn cô ở phía sau cầm dao đối phó với tôi, cô thấy điều này có thích hợp không?”
“Đối xử tàn nhẫn như vậy với ân nhân cứu mạng mình, thật khiến người ta buồn bã đúng không.”
“...”
Ôn Dao liền đặt dao xuống: “Xin lỗi, tôi chỉ cầm dao theo thói quen, không có ý định tấn công anh…”
Địch Đại Hổ đứng gác bên ngoài nhìn thấy cảnh này, vội kéo Mai Á Sa: “Ông chủ gặp nguy hiểm!”
Mai Á Sa quay đầu lại nhìn, rồi tát một cái vào đầu Địch Đại Hổ: “Anh hiểu cái quái gì chứ, đây gọi là tình thú!”
“...”
Ngoài cửa sổ, mưa rơi ào ào, trong phòng yên tĩnh, người đàn ông cúi đầu xuống đùi cô, kỹ thuật thành thạo, động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Trong giây lát, Ôn Dao thật sự cảm thấy hắn là một bác sĩ: “...Trước khi tận thế đến, anh có phải là bác sĩ không?”
Quý Minh Trần xử lý xong vết thương thì bắt đầu khâu lại, nghe vậy mới lười biếng mỉm cười: “Tận thế đã tới được bảy năm rồi, tôi đâu có già như vậy.”
“Vậy anh là…”
Quý Minh Trần cầm chiếc kéo bên cạnh: “Sinh viên y khoa.”
Ôn Dao gật đầu, bây giờ trông hắn trẻ thật, bảy năm trước chắc hẳn vẫn còn là sinh viên.
Nhưng cô cảm thấy cho dù hắn là bác sĩ, cũng không giống một bác sĩ chính quy, mà giống…một kẻ điên gϊếŧ người ngụy trang thành bác sĩ.
Quý Minh Trần xử lý xong chân phải của cô, bắt đầu cắt ống quần chân trái, ban đầu tưởng thuốc tê đủ dùng, nhưng cuối cùng lại phát hiện còn hai vết thương chưa xử lý xong.
Và một trong hai vết thương còn cắm nửa chiếc răng của zombie.
Quý Minh Trần cầm dụng cụ thúc tới, gọi Mai Á Sa vào: “Còn thuốc tê không?”
Mai Á Sa lắc đầu: “Đây là bệnh viện căn cứ bỏ hoang, vật dụng y tế có lẽ đã bị cuốn đi hết rồi, chỉ tìm được nửa chai mà thôi…”
Quý Minh Trần nhíu mày, có chút phiền toái.
Mai Á Sa không dám lên tiếng, Ôn Dao thấy vậy, rất bình tĩnh nói: “Cứ trực tiếp xử lý đi, tôi có thể chịu được.”
Trong thời buổi loạn lạc này, cô đã thấy nhiều sóng gió, trước đây có lần gãy xương, cũng bị Thẩm Dật Xuyên xử lý một cách thô bạo, đừng nói đến việc không có thuốc mê hoặc dụng cụ y tế chuyên nghiệp, lúc đó cô còn không chuẩn bị tâm lý, trực tiếp bị đau đến bất tỉnh.
Mai Á Sa cũng cẩn thận nói: “Vết thương nên xử lý sớm, nơi này là khu vực nguy hiểm, không thích hợp để lưu lại lâu…”
“Ra ngoài.”
“...Vâng.”
Quý Minh Trần ngồi xuống lần nữa, trên mặt không còn nụ cười, cả người u ám lạ thường.
Ôn Dao cũng không có sắc mặt tốt, nhưng cô là do đau đớn, vì đột nhiên không có thuốc tê, khi xử lý vết thương cảm giác nhói đau lập tức truyền đến, đến nỗi cuối cùng cả người đều tê dại…
Khi hoàn toàn xử lý xong, Ôn Dao nhíu chặt mày, nhắm mắt lại.
Tóc cô dính vào má ướt đẫm mồ hôi, môi bị cắn chảy ra một giọt máu, càng làm cho vẻ đẹp tuyệt trần của cô trở nên thê lương và tan vỡ như một đoá hồng đỏ bị phong ba bão táp tàn phá.
Quý Minh Trần thấy Ôn Dao như vậy, ánh mắt âm trầm.
Hắn không thể kìm lòng, cúi người xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào giọt máu đỏ trên môi cô, rồi nhẹ nhàng bôi lên má cô, để lại một vệt máu sáng màu.
Ôn Dao chớp mắt, ánh mắt mờ đυ.c, chậm rãi, cuối cùng cũng thoát ra khỏi đau đớn.
Khi bắt gặp ánh mắt của cô, người đàn ông cười hơi quyến rũ: “Sao hả, tôi đã cứu cô đấy, cô báo đáp tôi như thế nào đây?”
“...”
Ôn Dao nhớ lại mọi thứ trong giấc mơ, bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Nhân vật phụ trong câu chuyện muốn lật ngược kịch bản chỉ có thể làm những chuyện trái ngược với nhân vật, nếu Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sinh Sinh mới là một cặp, nếu như kết cục của cô định sẵn là chết thảm trong ngục tối, nếu như họ đều là nhân vật trong truyện, nếu như sự tồn tại của họ đều phục vụ cho kịch bản vớ vẩn…
Vậy thì…không bằng phá hủy tất cả.
Khoảng cách gần trong gang tấc, đầu mũi Ôn Dao cảm thấy chua xót, bỗng nhiên cô kiên quyết, ngẩng đầu áp môi người đàn ông kia.
Môi của cô ấm áp mềm mại, ngay khoảnh khắc chủ động chạm vào, Quý Minh Trần nuốt nước bọt, như có dòng điện chạy qua, khiến trái tim hắn tê dại.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ phát triển đến tình huống này, cả người đều cứng đờ…
Ôn Dao chỉ khẽ chạm môi hắn một cái, thấy ý cười trên mặt người đàn ông đó giảm bớt, cô có chút hoảng hốt.
Hắn không phải là có ý này sao?
Hay, hắn chỉ cứu cô vì chiếc vòng tay của cô?!
Ôn Dao đỏ mặt, tay sờ lên chiếc vòng bạc: “Vậy anh…muốn tôi báo đáp anh như thế nào?”
Quý Minh Trần vẫn nhìn cô, môi còn tê dại, như thể cảm thấy điều kì lạ, hắn không nói gì.
Ôn Dao cụp mắt, nghiêm túc giải thích: “Chiếc vòng này là bà nội tôi tặng cho tôi, em gái tôi cũng có một chiếc, tôi muốn tìm em gái tôi, nên tôi không thể cho anh được…”
“Trong khu vực mười ba của chúng tôi, tài nguyên công được sử dụng, các thành viên gần như không có tài sản riêng, giờ tôi ngoài chiếc vòng này, chỉ còn lại chiếc đao bạc thôi…”
“Nhưng nó là vũ khí bảo vệ mạng sống của tôi, cũng không thể cho anh được.”
Quý Minh Trần nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mọng nước của cô, bỗng cười khẽ, như bị chọc vào điểm buồn cười, hắn cười rất lâu vẫn không thể dừng lại được.
Ôn Dao vốn ngại ngùng, giờ bị hắn cười như vậy, càng thấy xấu hổ hơn: “...Đừng cười nữa.”
“Được, tôi không cười nữa…” Quý Minh Trần nói không cười, nhưng khoé môi vẫn không thể kiềm chế được: “Nếu như phó đội trưởng Ôn nổi tiếng nghèo đến vậy, thì ân cứu mạng này, cứ tính là nợ đi.”
Ôn Dao: “...”
Cảm giác như bị xúc phạm nặng nề.
Cô còn muốn nói thêm điều gì đó để lấy lại chút thể diện, cửa bỗng nhiên bị đạp văng ra, Địch Đại Hổ hoảng hốt chạy tới: “Ông chủ không ổn rồi, toà nhà bệnh viện này có ma…”
Quý Minh Trần kìm khoé môi, tức thì biểu cảm không vui: “Ma ở đâu ra?”