“Ôn Nhiễm, sẽ không có tiếng gì nữa đâu, em có thể ra rồi.” Tạ Vân Lễ chậm rãi dời chân đến, thấy cô co rúm cả người phía sau sô pha, hai tay che kín tai mình.
Tạ Vân Lễ đặt điện thoại lên bàn, cúi người, đang đưa tay qua định vỗ về cô nhưng anh chợt khựng lại. Không biết anh nghĩ tới điều gì mà dừng tay giữa không trung, không chạm vào cô.
“... Anh tắt điện thoại rồi, không cần sợ.”
Cả đoạn đường dì Chúc cứ hối tài xế mãi, đến mức bệnh cao huyết áp suýt tái phát.
Tài xế nhìn vẻ nôn nóng của dì, trêu ghẹo: “Ôi chao, dì đang chạy về nhà nấu cơm cho bà cô nhỏ của dì đó à?”
“Ừ ừ, bà cô nhỏ nhà tôi không xa tôi nổi một ngày đâu.” Dì Chúc nói: “Bác tài ơi bác lái nhanh nhanh xíu ạ, cùng lắm tôi trả thêm tiền cho bác!”
“Ôi thêm tiền gì thì chúng ta cũng phải tuân thủ luật giao thông chứ. Tôi sẽ cố gắng, dì đừng sốt ruột quá, trẻ con đói một lát cũng không phải việc gì lớn đâu.”
“Không được…” Dì Chúc nói: “Đây không phải vấn đề đói hay không đói nữa, bà cô nhỏ nhà tôi ấy, ôi…” Dì thở dài, không nhiều lời thêm, có một số việc không thể nói với người ngoài được.
Cuối cùng sau nửa tiếng, dì cũng đã tới nơi.
Trong phòng khách, Tạ Vân Lễ chỉ ngồi im lặng trên sô pha, dì Chúc vừa vào đã hoang mang hoảng loạn hỏi: “Cậu Tạ, Nhiễm Nhiễm đâu? Cậu thấy Nhiễm Nhiễm không?”
Tạ Vân Lễ đáp: “Ở phòng ăn.”
Dì Chúc mặc kệ anh, vội vàng bước tới phòng ăn, quả nhiên thấy Ôn Nhiễm đang ngồi trên ghế, ôm gối ôm trong ngực.
“Ôi ôi cô bé đáng thương của dì…” Dì Chúc đau lòng quá chừng.
Ôn Nhiễm giống hệt một cây nấm bị hù dọa, hai tay cứ ôm chặt gối trong lòng, run rẩy khắp người. Dì Chúc lập tức trấn an cô: “Nhiễm Nhiễm, dì về rồi đây, cháu vẫn ổn chứ? Đói không? Dì nấu cơm cho cháu ăn ngay nhé?”
Ôn Nhiễm hỏi: “Dì Chúc… dì bệnh à?”
“Dì không sao, bệnh cũ thôi, cũng tại thằng nhóc thối nhà dì không nghe lời làm dì tức giận, không sao hết, đừng sợ.”
Nghe dì Chúc bảo mình không sao, Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể đang căng cứng.
Dì Chúc biết cô đã ở biệt thự một mình một ngày, không liên lạc được với mình, ắt hẳn cô sợ hãi lắm. Đã thế cô còn đói bụng nguyên ngày chưa ăn cơm, ít nhiều gì tinh thần lẫn thể xác đều không chịu đựng nổi rồi. Lấy ít đồ ăn vặt từ trong tủ lạnh ra đưa cho Ôn Nhiễm xong, dì tức tốc xắn tay áo bắt đầu nấu nướng, bận rộn quên bẵng cả chuyện Tạ Vân Lễ cũng đang ở đây.
Tạ Vân Lễ bèn tự đến xem một chút.
Ôn Nhiễm ngồi trên ghế, mái tóc dài rối bời được dì Chúc dùng một sợi dây thun buộc sau đầu, trước trán chỉ còn mấy sợi tóc rối.
Cô nhíu mày, sắp xếp vị trí cho từng miếng bánh quy trong đĩa. Mãi đến khi để chúng vào vị trí đúng ý mình, cô mới thoáng giãn lông mày ra, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.
“Người nào gặp con bé, cũng sẽ chỉ thấy nó vừa tốt đẹp vừa đơn thuần, sẽ không ai liên tưởng mấy từ như bệnh tự kỷ, đồ ngốc, chậm phát triển trí tuệ tới con bé. Bề ngoài của con bé giống một cô gái bình thường, nhưng một khi tiếp xúc với nó nhiều hơn, họ có thể biết con bé và các cô gái bình thường hoàn toàn khác nhau, ngay cả việc giao tiếp căn bản nhất với người ngoài mà nó cũng khó lòng làm được. Số người muốn tiếp cận con bé nhiều vô kể, nhưng chẳng mấy ai thật sự sẵn lòng, hay đủ kiên nhẫn và thời gian để tìm hiểu nó.”
Từng câu nói được người ta dặn dò này, anh đã sớm hiểu rõ ý nghĩa đằng sau.
Tạ Vân Lễ nhìn cô một lát, cho tới khi cô nhận ra gì đó, bèn ngẩng đầu.
Chỉ thấy bóng lưng anh rời đi.
Nấu cơm xong, dì Chúc mới sực nhớ ra Tạ Vân Lễ còn ở đây. Dì vội vàng ra ngoài, quan tâm hỏi anh: “Cậu Tạ, cậu dùng bữa với cô Ôn nhé? Cậu muốn ăn gì?”
“Tôi còn việc, không ăn đâu.” Tạ Vân Lễ mặc áo khoác âu phục vào: “Vất vả cho dì rồi, dì Chúc, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi.”
“Được, lần này phiền cậu quá, trì hoãn công việc của cậu rồi đúng không?” Thái độ dì Chúc thành khẩn.
Tạ Vân Lễ đáp: “Không sao, đây cũng là trách nhiệm của tôi.”
“Vâng vâng vâng, không làm cậu lỡ việc là được.”
Dì Chúc không hề bất ngờ khi anh rời khỏi, nhưng vẫn thấy đáng tiếc, vì dì hy vọng anh có thể dùng bữa với Ôn Nhiễm.
Ai nói bệnh nhân tự kỷ không cần xã giao, không cần quan hệ thân thiết chứ? Bẩm sinh họ chỉ không giỏi, không biết chủ động tìm kiếm, nhưng không phải họ không cần. Ngoại trừ ban đầu phải trải qua quá trình điều trị và can thiệp chuyên nghiệp, họ cũng cần người thân bầu bạn và kiên nhẫn dìu dắt.
Dạo trước bố mẹ Ôn Nhiễm đã tốn nhiều thời gian lẫn tinh lực, đưa cô đến gặp vô số chuyên gia, tiến hành can thiệp và trị liệu giai đoạn đầu, chính vì họ hy vọng cô có thể sống một cuộc đời của người bình thường, giống các cô gái ngoài xã hội.
Tiếc thay… toàn bộ quá trình trên họ đành phải bỏ dở vào năm mẹ Ôn Nhiễm qua đời.
Dì Chúc cũng đã nhận ra từ lâu, tuy Tạ Vân Lễ không hề đối xử tệ với Ôn Nhiễm trong chuyện sinh hoạt, nhưng dù sao anh vẫn là một người đàn ông bình thường. Người anh mong chờ, là một người phụ nữ đồng điệu tâm hồn với anh, có thể giao tiếp bình thường với anh.
Rõ ràng Ôn Nhiễm không phải người phụ nữ như thế.
Mặc dù không biết vì sao anh có thể duy trì quan hệ hôn nhân với Ôn Nhiễm, ngay cả bản thân dì Chúc cũng suy đoán đủ điều. Bên cạnh công việc vô cùng bận rộn, tính cách Tạ Vân Lễ cũng khá lạnh lùng, ngoại trừ chuyện cần thiết, từ trước đến nay anh không hề nhiều lời thêm nửa câu.
Chưa biết chừng vào một ngày nào đó, anh sẽ kết thúc cuộc hôn nhân với Ôn Nhiễm, lập gia đình với một người phụ nữ khác. Nếu ngày ấy tới thật, dì không hề bất ngờ, cũng không thấy quá đáng.
Dì Chúc thở dài, quay về phòng bếp, thấy Ôn Nhiễm đang ngây ngẩn ngắm nghía đồ ăn trước mặt.
Lúc nào cô cũng ngây ngẩn, từ thuở nhỏ đã thế.
Từ thời thơ ấu, cô đã cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng, âm thanh và môi trường xung quanh. Thêm nữa, mãi đến năm hai ba tuổi, cô vẫn không cách nào giao tiếp ánh mắt bình thường với bố mẹ, không cách nào đáp lại lời gọi của bố mẹ.
Bé gái xinh đẹp nhất kiêu ngạo nhất được người nhà xem như Công chúa nhỏ, đã trở thành đứa trẻ đặc biệt nhất, cũng khiến người ta thất vọng nhất của nhà họ Ôn.
Năm Ôn Nhiễm lên tám tuổi, mẹ Ôn Nhiễm được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm. Cùng năm đó, cô được đưa sang đơn vị chuyên điều trị nhi đồng đặc biệt để tiến hành can thiệp khám chữa.
Bấy giờ chuyên gia đã nói với bố mẹ Ôn Nhiễm, phải chuẩn bị cho việc điều trị thời gian dài, vì chứng tự kỷ là căn bệnh cả đời không thể chữa khỏi, họ chỉ đành dốc hết sức can thiệp điều trị vào giai đoạn đầu thôi.
Bố mẹ Ôn Nhiễm cũng đã mất rất lâu để chấp nhận chuyện này.
Biết bao lần chuyên gia trị liệu hỏi Ôn Nhiễm, cô nhớ mẹ không, Ôn Nhiễm chưa từng đưa ra câu trả lời.
Song, vào một ngày nọ, khi mẹ Ôn Nhiễm đứng trước mặt cô một lần nữa sau một khoảng thời gian dài, lần đầu tiên cô đã khóc gọi mẹ.
Quá trình trị liệu chuyên nghiệp vẫn mang tới kết quả khả quan, chứng tỏ trái tim Ôn Nhiễm luôn thương mẹ. Chẳng qua, việc muốn thiết lập mối quan hệ thân thiết thế này với cô, để cô bày tỏ tình cảm, vẫn hết sức khó khăn.
Dì Chúc đến nhà họ Ôn chăm sóc Ôn Nhiễm khi cô chưa đầy mười tuổi, tới bây giờ đã hơn mười năm. Dì đã trông nom cô như con gái ruột của mình.
“Nhiễm Nhiễm, cậu Tạ đi rồi.” Dì Chúc nói với cô.
Ôn Nhiễm không lên tiếng, ánh mắt cũng không dao động.
Trên thực tế, dù cô luôn nhìn chăm chú vào một vật, ánh mắt cũng không hề vô hồn. Bởi lẽ đôi mắt cô tuyệt đẹp, là nét đẹp dẫu cô chỉ im lặng ngồi một chỗ, cũng khiến người ta khó lòng bỏ qua. Đây cũng là lý do khiến cô nhận được biết bao tình thương lẫn cưng chiều hết mực sau khi ra đời.
Vào lúc dì Chúc cho rằng cô sẽ không phản ứng gì, Ôn Nhiễm đột nhiên lên tiếng: “Cháu không hiểu.”
Dì Chúc sửng sốt: “Gì cơ?”
“Cháu không hiểu, tại sao anh ấy lại đồng ý cưới cháu làm vợ.” Ôn Nhiễm nhỏ nhẹ nói: “Không một ai, thích sống hết đời với một người bệnh tự kỷ cả. Kết hôn, chẳng phải là việc chung sống với nhau đến hết đời sao?”
Từ thuở nhỏ, cô đã được chẩn đoán mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ, nhiều đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ ở mức độ khác nhau giống cô, cô cũng giống các bé ấy, tồn tại vô vàn thiếu sót. Nhưng cô nào phải kẻ ngốc.
Trong nhiều vấn đề, dì Chúc cảm thấy cô luôn hiểu rõ.
Dì Chúc chưa trả lời cô, Ôn Nhiễm tiếp tục đứt quãng nói: “Cháu thấy… mình có lỗi với anh ấy. Dì Chúc ơi, anh ấy… Tạ Vân Lễ, không nên cưới cháu làm vợ… Cháu không thể làm một người vợ, cháu nên mãi mãi một mình, cháu nên…”
Ba câu dài như vậy, cô nói không rõ rồi ngắc ngứ, nhưng dì Chúc hiểu ý cô.
“Cháu nên… mãi mãi một mình.” Cô trầm giọng lặp lại.
“Bé khờ này.” Dì Chúc xót xa xoa đầu cô.
Trước đây, Ôn Nhiễm cũng từng nói, cô không thể làm một cô con gái bình thường.
Không ai có thể hiểu hơn dì Chúc, Ôn Nhiễm thương mẹ mình đến nhường nào. Lần đầu tiên cô bày tỏ cảm xúc không muốn xa mẹ, cũng là lần đầu tiên, cô đã hình thành sợi dây liên kết tình cảm với thế giới này.
Nhưng sợi dây mong manh ấy, đã hoàn toàn tàn lụi theo cái chết của mẹ Ôn Nhiễm.
Tạ Vân Lễ vốn nên là người mà cô tạo dựng lại sợi dây liên kết tình cảm đấy một lần nữa, dì Chúc đã từng nghĩ như vậy. Bằng không, vì sao mẹ Ôn Nhiễm lại đưa ra quyết định này trước khi mất chứ?
Dì Chúc nói: “Ai bảo người bệnh tự kỷ thì không thể trở thành vợ người khác hả? Cháu là một cô gái tốt, một ngày nào đó, chắc chắn sẽ có người nhận ra cháu là một cô bé tốt biết bao. Cháu cũng hoàn toàn có thể trở thành một người vợ tốt.”
Ôn Nhiễm cắn môi, không nói gì thêm.
Ngay cả việc bày tỏ rõ ràng cảm xúc của bản thân, cô cũng không làm nổi, cô sẽ không bao giờ thiết lập quan hệ tình cảm bình thường với người khác được.
Ngoại trừ bố mẹ cô và dì Chúc… sẽ không một ai dành ra nhiều nhẫn nại và chờ đợi cô như thế nữa.
Dì Chúc bảo: “Cậu Tạ vẫn quan tâm cháu lắm đấy.”
Lời này không sai. Theo quan sát của dì, quả thực Tạ Vân Lễ hiếm khi đến thăm Ôn Nhiễm, đồng thời đôi bên luôn ở trong trạng thái ly thân. Nhưng chí ít, về vấn đề sinh hoạt hằng ngày, Tạ Vân Lễ chưa bao giờ để Ôn Nhiễm thiếu thốn điều gì.
Ban đầu dì đã ghi chép kỹ lưỡng việc tiêu xài mỗi tháng trong biệt thự, lớn từ chi phí ăn mặc, nhỏ tới tiền điện phí quản lý khu biệt thự, dì soạn ra rõ từng chi tiết. Nhưng Tạ Vân Lễ không hề xem, anh chỉ bảo dì, mỗi tháng cứ tiêu xài thoải mái, Ôn Nhiễm cần gì thì quẹt thẻ là được, không cần báo anh biết.
Bên cạnh thẻ ngân hàng để dì giữ, hằng tháng Tạ Vân Lễ sẽ gửi đến một số tiền không nhỏ. Bất kể trong biệt thự chi tiêu ra sao, anh cũng chưa bao giờ quản. Hơn nữa, chỉ cần dì Chúc mở lời nói cần gì, anh sẽ luôn bảo người mua rồi chuyển qua.
Giống lần này, Tạ Vân Lễ cũng tới ngay tức khắc.
Một điều quan trọng hơn cả là, dì Chúc đã nhờ người nghe ngóng, xung quanh Tạ Vân Lễ hình như chưa từng xuất hiện mấy thứ như “tin đồn bên lề”. Thư ký công ty là nam, cũng tức là Chu Duy, buổi tối anh ở chung cư bên cạnh công ty, hoặc đi công tác.
Chẳng qua… kiểu trông nom này dù chu đáo cỡ nào thì cũng không phải cách săn sóc giữa vợ chồng với nhau.
Dì Chúc thở dài.
Dì không hiểu Tạ Vân Lễ, cũng không ai hiểu Ôn Nhiễm hơn dì. Dì luôn nghĩ, bất kể cuộc hôn nhân này có phù hợp không, hai người cũng không nên như thế mãi.
Ít nhất, ngay cả cơ hội để đôi bên tiếp xúc và tìm hiểu lẫn nhau cũng không có.
Nhưng biết làm sao bây giờ, ngoại trừ tình huống bất ngờ như hôm nay, Tạ Vân Lễ sẽ không chủ động tới đây. Về phần Ôn Nhiễm, nếu bảo cô ra ngoài thì lại là chuyện không tưởng.
Đang nghĩ ngợi, dì Chúc chợt nghe thấy Ôn Nhiễm nói: “Dì Chúc, hôm nay cháu… ra ngoài rồi.”
“???” Dì Chúc suýt tăng huyết áp lần nữa, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, dì khẽ hỏi: “Hình như dì hơi lãng tai, Nhiễm Nhiễm, cháu vừa mới nói gì cơ?”