Dì tức giận đến mức, vịn tay vào tường.
Mà tôi nhìn thấy hai người hại ch.et tôi ở kiếp trước, giờ lại đang đánh nhau, trong lòng thật là thoải mái.
Nhưng tôi cũng không thể đứng ngoài cuộc mà không nói gì.
Tôi bước lên đỡ dì, sau đó khuyên can vài câu: “Giai Giai, dì cũng muốn em tốt, sau này có thể gả cho một người tốt.”
Thoạt nghe thì nghĩ là tôi đang khuyên nhưng thật ra là tôi đang châm chọc.
Lưu Soái tức giận: “Các người đều đang xem thường tôi đúng không? Được, được, được sau này đừng hối hận!”. Lập tức bỏ đi.
Thấy Lưu Soái tức giận, Giai Giai cũng trút giận lên người dì: “Giờ thì tốt rồi, anh ấy tức giận rồi, tôi đã là người của anh ấy, tôi muốn cưới anh ấy, bà vừa lòng chưa?”
Một câu nói như sét đánh ngang tai, khiến dì tôi choáng váng.
Tôi cũng bất ngờ, tôi cứ tưởng tụi nó mới hôn môi thôi.
Dì sau khi lấy lại tinh thần liền tát Giai Giai một bạt tai, tức giận mắng: “Sao mày hèn hạ vậy, tao bảo vệ mày bao nhiêu mày lại dễ bị lừa bấy nhiêu, nó cho mày uống thuốc gì rồi hả?”
Giai Giai che mặt, hai mắt tràn ngập oán hận nhìn dì nói: “Ha Ha, thật buồn cười, bà nói thương tôi, thật ra là đang kiểm soát tôi.”
Tôi nói cho bà biết, anh ấy không cần cho tôi uống thuốc gì hết, ở bên anh ấy tôi có thể cảm nhận được tình cảm của người cha, cảm giác rất tự do và dễ chịu.
Dì lại bị sốc lần nữa, khó bình tĩnh lại trong chốc lát,
Tôi thấy nhân viên cửa hàng chuẩn bị báo cảnh sát, liền kéo Giai Giai và dì ra khỏi đó và khuyên nhủ: “Có gì về nhà nói tiếp!”
Về đến nhà, dù cách một cánh cửa, tôi cũng có thể nghe thấy cuộc hỗn chiến bên nhà dì.
Giai Giai bị cấm túc.
Dì tôi tự mình đưa đón con bé đi học. Về đến nhà thì không được ra khỏi cửa.
Phương pháp này tạm thời có tác dụng, ít nhất tụi nó không gặp được nhau trong một khoảng thời gian.
Sau khi cắt đứt được mối quan hệ này, dì đưa Giai Giai đến bệnh viện kiểm tra xem con bé có thai hay không.
Kết quả là không.
Dì tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục cấm túc, quản lý nghiêm ngặt, Giai Giai mới có thể thuận lợi thi ĐH.
Chúng tôi cũng không biết con bé có liên lạc gì với Lưu Soái hay không.
Sau kỳ thi, Giai Giai thi trượt trường Đ H tốt, nhưng lại cầm về tờ giấy báo trúng tuyển một trường nào đó ở Thượng Hải.
Dù kết quả không được ưng ý, nhưng cuối cùng cũng bước vào ngưỡng cửa Đ H.
Hơn nữa, nếu con bé đi học nơi khác, sẽ cắt đứt liên lạc với Lưu Soái, dì tôi rất vui vẻ.
Chờ đến khi khai giảng, 2 vợ chồng dì dượng vui vẻ tiễn con bé ra ga.
Giai Giai vào Đ H dì lại tìm chúng tôi phàn nàn: “Hai người xem, con bé Giai Giai này, ngày thường không thấy liên lạc, khi nào hết tiền mới gọi cho em xin tiền.”
Tôi khuyên dì: “Lúc con còn học Đ H cũng vậy, con bé bận học, còn có thêm nhiều bạn bè mới, không phải lúc nào cũng nhớ tới ba mẹ đâu!”
Dì như được an ủi, hỏi tôi: “Hồi Đ H con cũng vậy à?”
Thật ra tôi không có vậy, hồi ở Đ H tôi luôn giữ liên lạc tốt với gia đình, còn vừa học vừa làm, chi tiêu ít nhiều cũng không hoàn toàn dựa hết vào gia đình.
Nhưng tôi không nói ra.
Ngược lại, còn khẳng định với dì: “Đúng vậy, đa số sinh viên Đ H đều như vậy.”
Dì đột nhiên nói: “Cũng không đúng, tiểu Thần cũng không tìm chúng ta đòi tiền nhiều lần như vậy.”
Tôi sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Tiểu Thần là con trai nên có thể làm một số công việc bán thời gian. Giai Giai là con gái."
Dì miễn cưỡng chấp nhận lí do này rồi ra về.
Cuộc sống như vậy kéo dài ba bốn năm, ba bốn năm này Giai Giai cũng không về nhà lần nào.
Mỗi lần như vậy đều tìm cớ tránh né không về.
Kỳ nghỉ thì nói muốn đi làm thêm, muốn giảm bớt gánh nặng cho dì.
Mặc dù dì rất muốn con bé về nhà, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cứ như vậy, Giai Giai sắp học xong Đ H cũng chưa từng gặp mặt dì lần nào.
Cho đến khi sắp tốt nghiệp, con bé bỗng gọi về nhà, nói rằng đã giành được một suất du học, có thể đi Mỹ học huyên sâu.
Nhưng học phí là 180.000.