Bận Rộn Yêu Đương Với Bạo Quân

Chương 4

Bạo quân ung dung ngồi trên long ỷ.

"Tình cảm giữa trẫm và tể tướng so với kim loại còn bền hơn, đêm qua chỉ là trêu đùa mà thôi, sao trẫm có thể trách móc hắn được?”

“Nàng tìm thấy hắn thì cũng dùng cho hắn một chút thuốc đã dùng cho trẫm, để hắn mau chóng khỏe lại, đừng để hắn ch/ết mất."

"Ồ."

Ta rời khỏi hoàng cung với cái đầu giăng đầy mây mù, thật khó hiểu.

Dọc đường, ta suy nghĩ lại mọi chuyện.

Có lẽ bạo quân và tể tướng đều nắm giữ bí mật của nhau, không ai có thể gi/ết ai.

Mạnh Phổ đã trở về phủ tể tướng, yếu ớt nằm trên giường.

Ta cúi người bên giường, nhẹ giọng nói:

"Đại nhân, thϊếp đến thăm chàng."

Mạnh Phổ mở mắt, hỏi ta.

"Cẩu hoàng đế kia thế nào rồi?"

"Trạng thái tốt hơn chàng."

"Ồ."

Mạnh Phổ lặng lẽ, lại hỏi.

"Hắn phái nàng tới làm gì?"

"Đến bôi thuốc cho đại nhân."

"Ồ? Hắn tốt bụng thế sao? Chẳng lẽ là độc dược?"

"Sao đại nhân lại biết? Quả thực là độc dược, là độc dược mãn tính."

Mạnh Phổ cười một tiếng, mở ra y phục, lộ ra vết thương.

Vết thương của hắn ở trên bụng, rất sâu. Nếu sâu thêm một tấc nữa thì ruột gan sẽ lòi ra ngoài.

Ta hít một hơi sâu, để ngăn lệ chảy ra.

"Sợ sao?"

Mạnh Phổ nhẹ nhàng hỏi ta.

"Thϊếp đau lòng."

"Ồ..."

Ta móc ra một lọ sứ nhỏ màu xanh lá, đổ ra một đám bột đỏ.

Một bên bôi thuốc cho ngài ta, một bên giả vờ nhẹ nhàng nói:

"Ngài nghĩ mà xem, cũng không phải muốn làm nghiệp lớn gì.”

“Nếu trước đây chàng cưới thϊếp, mua một căn nhà lớn ở quê, thϊếp sinh cho chàng mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, sống một cuộc đời bình yên, không phải tốt hơn sao?"

"Nhưng ta không muốn lấy nàng, lòng ta không hướng về nàng."

Mạnh Phổ thản nhiên nói.

Bàn tay ta bôi thuốc cho hắn run lên, chạm vào vết thương, đau đến mức hắn nhíu mày.

"Chước Chước."

"Đại nhân?"

"Lòng nàng vẫn hướng về ta chứ?"

Ta im lặng một hồi, rồi nói.

"Đại nhân biết đấy, thϊếp chỉ có thể nói sự thật. Đúng vậy, lòng thϊếp vẫn hướng về chàng."

Mạnh Phổ không nói thêm gì nữa, hắn cúi đầu, ta không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn.

Nhưng ta cảm nhận được hắn ta đang hổ thẹn.

Những ngày sau đó, ta đều đến phủ tể tướng để bôi thuốc cho Mạnh Phổ.

Mỗi lần, Mạnh Phổ đều hỏi.

"Là bạo quân sai nàng đến sao?"

Ta đáp.

"Không, là thϊếp tự nguyện."

Mấy ngày sau, hắn ta nói.

"Sau này nàng không cần đến nữa đâu."

Ta ngẩng đầu, Mạnh Phổ nghiêm túc nhìn lại ta.

"Chước Chước, có việc quan trọng hơn, ta cần nàng giúp."

"Ta biết là việc gì, chẳng phải là tìm vị trí của ngục Bắc Uyên sao?"

Lý do Mạnh Phổ không gi/ết bạo quân, chính là đây.

Ngục Bắc Uyên là địa lao kinh hoàng nhất thiên hạ.

Nơi đây giam giữ những nhân tài xuất chúng nhất của triều đại này, như quan văn trung thành, tướng lĩnh mạnh mẽ, quan lão có danh tiếng, dòng họ có ý đồ tranh ngôi.

Và lý do họ bị giam cầm, đều bởi vì đã đắc tội với bạo quân.

Nhiều người liên tục muốn đến ngục Bắc Uyên giải cứu họ, nhưng không ai biết ngục Bắc Uyên ở đâu, ngoại trừ bạo quân và những tâm phúc của ngài.

Nửa năm trước, nhạc phụ của Mạnh Phổ, Hộ Quốc Công Lục Khản cũng bị giam vào ngục Bắc Uyên.

Từ đó, Mạnh Phổ bắt đầu lên kế hoạch giải cứu.

Mạnh Phổ đưa ta đến bên cạnh bạo quân, mục đích là để thám thính tin tức.

Nhưng thông tin ta thám được ít ỏi, hắn ta không chờ đợi được nữa, quyết định bắt giữ bạo quân, ép bạo quân nói ra vị trí của ngục Bắc Uyên.

Vì thế mới có trận chiến tại Bách Hoa Lâu.

Bắt cóc thất bại, hắn mới nghĩ đến việc nhờ ta giúp đỡ.

Chỉ có khi ta có ích, hắn mới thực sự nói chuyện với ta, dùng ánh mắt chân thành nhìn ta.

Ta nói.

"Thϊếp có thể thám thính ra vị trí của ngục Bắc Uyên, nhưng đại nhân phải hợp tác làm một việc với thϊếp."

"Việc gì?"

"Bảo với bạo quân, đại nhân sẵn lòng lấy muội muội của hắn."

Mạnh Phổ giật mình, nhíu mày.

"Người ta yêu đã mất chưa đầy nửa năm, ngươi muốn đặt ta vào cương vị nào?"

Ta lạnh lùng quay lưng.

"Chước Chước cáo lui."

"Chờ đã!"

...

Ta từ phủ tể tướng trở về hoàng cung, khi đi qua Trọng Hoa Môn thì bên phải đầu đột nhiên đau nhói.

Một hòn đá rơi xuống đất.

Ta ngẩng đầu, thấy một cô nương béo đứng trên tường thành, dùng ná bắn đá vào người đi đường.

Nàng ta tấn công mọi người không phân biệt, từ quan lại tới nô tì cung nữ, tất cả đều trúng đạn của nàng.

Có người bị bắn đến chảy máu đầu cũng không dám tức giận.

Cô nương ra tay ác độc này chính là em gái của bạo quân, công chúa Nhàn Trinh.

Có thể nói, tên và tính cách nàng ta thật là tương xứng.

Trong lòng ta không khỏi tưởng tượng, nếu Mạnh Phổ lấy Nhàn Trinh, đó sẽ là một cảnh tượng thú vị như thế nào...

Tối đó, bạo quân triệu kiến ta.

Chàng ngồi lệch về một bên trên ngai vàng, tay phải cầm một bình rượu, ánh mắt vẫn tương đối sáng suốt, có vẻ là mới uống.

Ta quấn một cái băng trắng, cúi người hành lễ.

Bạo quân nhíu mày.

"Làm sao vậy? Bị thương à?"

"Được công chúa Nhàn Trinh dùng ná bắn trúng."

Bạo quân lộ ra vẻ mặt cực kỳ mất kiên nhẫn.

Chàng rất bực mình với vị hoàng muội hư đốn này, luôn suy nghĩ cách để đưa nàng ta ra khỏi tầm mắt mình.

Bạo quân uống mấy ngụm rượu liền.

Ta lướt qua một ý nghĩ, tiến lên phía trước, cúi xuống bên tai bạo quân, nhỏ giọng nói.

"Sao bệ hạ không gả công chúa cho tể tướng, nghe nói, lòng công chúa luôn hướng về tể tướng mà."

"Ồ."

Bạo quân lại uống một ngụm rượu, phản ứng khá lạnh lùng.

Ta tự hỏi đề nghị của mình có gì không phải?

"Lý Chước Chước."

Bất chợt, bạo quân gọi ta.

"Thϊếp ở đây, bệ hạ."

"Ngươi muốn trẫm gả muội muội cho Mạnh Phổ, lòng ngươi không đau sao?"

"Không đau chút nào."

"Thật sao?"

"Bệ hạ quên rồi sao? Thϊếp chỉ có thể nói thật."

"Không phải nàng thích hắn sao?"

Bạo quân tiến lại gần ta, nhìn chằm chằm vào ta, như muốn tìm kiếm một tia lừa dối trong mắt ta.

"Nói cho trẫm biết, nàng và Mạnh Phổ, có quan hệ gì?"