Không kịp suy nghĩ nhiều, cơn choáng váng dữ dội gần như cướp đi ý thức của hắn, trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy Khương thị đang bước tới, theo bản năng muốn đẩy nàng ra, trước mắt tối sầm, hắn ngã xuống đất.
****
Tỉnh dậy, Tạ Dực nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ, vẫn nằm trên chiếc giường rơm ọp ẹp ấy. Căn phòng lúc nào cũng chìm trong bóng tối bởi thứ ánh sáng le lói xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ. Gió lạnh luồn qua khe hở lớn, phả vào mặt Tạ Dực, khiến hắn thấy hơi đau rát.
Hắn khẽ rên một tiếng, cổ họng đau rát như thể bị một khúc gỗ thô ráp cứa qua.
Vài giây mơ hồ trôi qua, ký ức trước khi bất tỉnh ùa về. Tạ Dực nhớ ra mình đã ngất xỉu sau khi ăn đồ ăn do Khương Vãn đưa. Kiếp trước, hắn đã luyện được khả năng nhận biết thuốc độc trong thức ăn, ngờ đâu lần này lại mất cảnh giác với nàng ta, để rồi bị nàng ta qua mặt.
Hắn ho khan rồi vội vàng ngồi dậy. Căn phòng im ắng đến lạ thường kể từ khi hắn tỉnh lại. Cả Đồng Nhi và Khương Vãn đều không thấy đâu.
Chẳng lẽ mọi chuyện lại giống như kiếp trước, Khương Vãn cùng người khác bỏ trốn, Đồng Nhi bơ vơ lạc lõng?
Nghĩ vậy, Tạ Dực như rơi xuống hầm băng, hai tay siết chặt thành quyền, khớp xương trắng bệch vì gồng quá sức. Hắn kiểm tra chỗ cất giấu bạc trước, thấy số bạc vẫn còn nguyên vẹn, nàng ta không lấy đi đồng nào. Cất con dao giấu trong tay áo, Tạ Dực chống gậy bước ra khỏi phòng.
Cứ ngỡ ngoài sân cũng vắng tanh, nào ngờ vừa bước ra, Tạ Dực đã thấy một lão phụ nhân dáng người gầy gò ngồi vá áo trên chiếc ghế dài. Trước mặt bà là một đống vải vụn. Bà thoăn thoắt luồn kim, nghe tiếng động trong nhà liền ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Dực.
Vừa nhìn thấy người đối diện, Tạ Dực sững người như tượng.
Trùng hợp thay, hắn lại quen biết vị đại nương này.
Sau khi đến Mã gia thôn, đám quân hộ trong trại đều tránh Tạ Dực như tránh tà, hàng xóm láng giềng cũng chẳng bao giờ qua lại. Có thể nói, mối quan hệ giữa Tạ Dực và mọi người vô cùng tệ.
Kiếp trước, sau khi Khương Vãn bỏ trốn, Đồng Nhi bị bán đi, bản thân Tạ Dực nằm liệt giường vì bệnh nặng, chính vị Phó đại nương nhà bên vì không đành lòng nên đã tìm đại phu chữa trị cho hắn.
Phó đại nương là một góa phụ, trượng phu mất sớm, một mình bà nuôi con trai. Nhà bà ở ngay cạnh nhà Tạ Dực. Tuy chỉ là một phụ nhân quê mùa, nhưng Phó đại nương khá sáng suốt và có tầm nhìn xa. Bà không muốn gia đình đời đời làm quân hộ, nên dù nghèo khó đến đâu cũng cắn răng cho con trai đi học.
Trong thôn, ai cũng nói Phó đại nương tính tình ngang bướng, nên ít ai qua lại với bà.
Gặp lại Phó đại nương, Tạ Dực bỗng chốc cảm thấy hỗn loạn, chẳng biết nay là ngày tháng năm nào.
Đúng lúc này, Tạ Đồng bưng một chậu đất từ ngoài bước vào. Thấy ca ca đã tỉnh, con bé vội vàng đặt chậu hoa xuống đất, chạy đến bên Tạ Dực, xoay quanh hắn hai vòng rồi dùng tay ra hiệu: “Ca ca, huynh không sao chứ?”
Dạo gần đây, khi rảnh rỗi, Khương Vãn dạy Tạ Đồng ngôn ngữ ký hiệu, Tạ Dực ngồi bên cạnh xem nên cũng học được một ít.
Hắn nhìn muội muội với vẻ khó hiểu, rồi lại nhìn sang Phó đại nương đang ngồi bên bàn.
Phó đại nương cắn đứt sợi chỉ, vẫy tay về phía Tạ Đồng: “Tạ Đồng, lại đây nào!”, Tạ Đồng ngoan ngoãn đi tới. Phó đại nương ướm thử mảnh vải lên người Tạ Đồng rồi mới quay sang nói với Tạ Dực: “Nương tử nhà con đi giúp người ta nấu ăn rồi, nàng ấy nấu cháo xong rồi, dặn khi nào con tỉnh lại đói thì tự hâm nóng mà ăn.”
Tạ Dực tuy trong lòng còn đầy nghi vấn, nhưng nét mặt vẫn điềm tĩnh, ôn hòa hỏi: “Đại nương, xin hỏi nương tử ta đi được bao lâu rồi?”
“Cũng gần nửa canh giờ rồi, chắc lát nữa sẽ về thôi.”
Nói xong, Tạ Đồng lại chạy tới kéo tay áo Tạ Dực, rồi như một làn khói chạy ra ngoài. Lúc quay lại, trên tay con bé là một bát cháo.
Đặt bát cháo lên bàn, Tạ Đồng chỉ vào bát cháo, ra hiệu bằng tay rồi lại giả vờ ngã xuống, ý bảo bát cháo này sẽ không khiến hắn ngất xỉu nữa, khuyên hắn mau ăn đi.
Trong khi Tạ Dực còn đang suy nghĩ thì Phó đại nương đã nhìn thấy động tác của Tạ Đồng, bà mỉm cười, nói: “Nương tử con đúng là hết lòng vì con. Hôm qua con ngất xỉu sau khi ăn, nàng ấy vội vàng chạy đến nhờ ta giúp đỡ, lại còn chạy một mạch đến huyện Vân tìm đại phu, loay hoay mất mấy canh giờ, đến khi chắc chắn con không sao mới tiễn người ta về. Hôm nay cũng vậy, người ta đến nhờ nàng ấy nấu ăn, nàng ấy cũng phải làm xong bữa trưa cho con rồi mới đi, lấy được một thê tử hiền lành như vậy quả là phúc phận của con đấy.”
Đây là lần thứ hai chỉ trong vòng vài ngày, Tạ Dực nghe thấy người ta khen ngợi Khương Vãn như vậy.
Chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm nàng?