Cuộc Sống Làm Giàu Của Quân Hộ Biên Quan

Chương 11

Tống thị thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đánh giá Tạ Dực trên giường.

Con rể này đúng là có tướng mạo hơn người, đáng tiếc, bị đuổi khỏi kinh thành, đã thành phế nhân rồi.

Hai người liếc mắt nhìn, xoay người rời khỏi phòng ngủ, không ai chú ý tới, mí mắt của Tạ Dực trên giường khẽ động.

Tạ Dực chỉ cảm thấy mình như đang bị cuốn vào một dòng xoáy khổng lồ.

Xung quanh là biển lửa ngùn ngụt, hắn đứng trong biển lửa, không cảm nhận được chút đau đớn nào. Ngọn lửa nuốt chửng tòa nhà trước mặt, Tạ Dực cố gắng nhận ra, nhận ra đây là phủ Trấn quốc công.

Mọi người trong phủ vừa kêu cứu hỏa, vừa hoảng loạn bỏ chạy, khói đen bốc lên nghi ngút, khắp nơi đều là tiếng la hét. Trong đại sảnh, Trấn quốc công ôm ngực bị thương, máu không ngừng chảy ra từ kẽ tay, hắn ta trừng mắt nhìn người đang ung dung ngồi ở vị trí chủ tọa, gằn từng tiếng: "Tạ Dực, ngươi là kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, hãm hại trung lương, làm loạn triều chính, bây giờ lại dám gϊếŧ cha hại đệ, ngươi đối xử với tổ tiên nhà họ Tạ như vậy sao?"

Người ngồi trên ghế chủ tọa cười khẩy một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú dính đầy máu, dưới ánh lửa, vẻ mặt có chút điên cuồng: "Lời này của Trấn quốc công thật là buồn cười, năm đó người đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta, ta đã sớm không còn là người nhà họ Tạ, nào còn chuyện có lỗi với tổ tiên nhà họ Tạ?"

"Năm đó ta chỉ là dạy dỗ ngươi một chút, không ngờ ngươi lại ghi hận đến tận bây giờ, uổng công nhà họ Tạ đã từng bồi dưỡng ngươi."

Nam nhân như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cười ha hả: "Dạy dỗ? Bồi dưỡng? Để cho kế mẫu vu oan ta gian lận trong thi cử là bồi dưỡng sao? Để cho Đồng Nhi chết một cách oan uổng là bồi dưỡng sao? Nói ra thì, ta có ngày hôm nay, đúng là nhờ công lao dạy dỗ của Trấn quốc công ngài!"

Hai người cãi nhau không ngớt, oán hận giữa hai người như muốn bùng nổ từ trong biển lửa.

Chỉ thấy xà nhà bị thiêu rụi rung chuyển, "Ầm" một tiếng, sập xuống đè lên toàn bộ đại sảnh.

Tạ Dực đột nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn dữ dội, trong lúc chớp nhoáng, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.

Trước mắt là một căn nhà tranh cũ nát, cơn đau truyền đến từ chân, hắn nhìn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rơm.

Giây tiếp theo, từ căn phòng bên cạnh truyền đến giọng nói của một phụ nhân lớn tuổi: "Vãn Nương, nương thấy nhà họ Tạ này chính là cái động không đáy, nhân lúc tướng công con còn chưa tỉnh, con vẫn nên đi theo tiểu nhị nhà họ Vương đi."

****

Trong phòng khách, Tống thị nắm lấy tay Khương Vãn, vừa nói vừa thở dài, mỗi tiếng thở dài như đang than thở ông trời bất công với con gái lớn của bà: "Nhà họ Vương, chị dâu con đã đi hỏi thăm rồi, tiểu nhị nhà nó si mê con lắm, hoàn toàn không để ý chuyện con đã từng gả đi. Đợi sau khi hai đứa đến phủ Tây An, gây dựng sự nghiệp, con sẽ là nữ chủ nhân trong nhà."

Qua hai lần nói chuyện với Tống thị, Khương Vãn có thể nhận ra, tuy rằng Tống thị có chút hồ đồ, nhưng mong muốn những điều tốt đẹp cho con gái là thật lòng.

Nàng không quan tâm nguyên chủ nghĩ gì về nhà họ Vương, nhưng lời nói của tiểu nhị nhà họ Vương, nàng không tin lắm.

Nếu thật sự si mê đến vậy, lúc nguyên chủ mang tiếng xấu, không ai đến dạm hỏi, hắn ta đã sớm đứng ra rồi. Hơn nữa chuyện ở phủ Tây An còn chưa đâu vào đâu, đã vẽ bánh cho nàng làm nữ chủ nhân.

Khương Vãn một chữ cũng không tin.

"Nương, chuyện nhà họ Vương đừng nhắc đến nữa, con đã quyết định rồi, sẽ không đi cùng hắn ta đâu." Khương Vãn nói.

Giọng điệu của nàng kiên định, hoàn toàn không giống như lúc trước khóc lóc om sòm ở nhà mẹ đẻ.

Tống thị lo lắng nàng bị nhà họ Tạ uy hϊếp, liếc mắt nhìn vào trong nhà hai cái, hạ thấp giọng nói: "Vãn Nương, con nói cho nương biết đi, có phải đã xảy ra chuyện gì, con không thể rời đi phải không? Con... Lúc trước con không phải nói như vậy..."

Suy đoán này khiến Khương Vãn dở khóc dở cười: "Không phải." Nàng kiên nhẫn giải thích: "Lúc trước con nóng vội, rất nhiều chuyện chưa suy nghĩ thấu đáo, không nói đến chuyện kia, nếu con thật sự bỏ trốn cùng người khác, vậy thì sau này hôn sự của nhị muội và tam muội phải làm sao? Người ta đến dạm hỏi, nghĩ đến nhà chúng ta có một người chị bỏ trốn theo nhân tình, ai dám cưới nhị muội và tam muội chứ?"

Tống thị bừng tỉnh đại ngộ, nhớ đến lời con dâu dặn dò trước khi ra ngoài, bọn họ đang cùng nhà họ Vương kéo con gái lớn ra khỏi vũng bùn, bèn tiếp tục khuyên nhủ: "Chị dâu con đã hỏi rõ ràng rồi, nhà họ Vương nói, những chuyện con lo lắng trước khi đi, bọn họ sẽ giúp con giải quyết."

Khương Vãn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

"Chị dâu nói?"

"Đúng vậy, ngày đó sau khi nương về nhà, vốn định từ chối nhà họ Vương, chị dâu con biết chuyện, bèn thay nương đến nhà họ Vương hỏi thăm. Hôm nay nương đến đây, nó còn đặc biệt dặn dò nương, chuyển lời của nhà họ Vương cho con."