Áo Tơ Vàng

Chương 1: Lời mở đầu

Vào những năm cuối thời Thừa Mạt, thiên hạ đại loạn, anh hùng nổi dậy khắp nơi, chiến hỏa kéo dài hơn mười năm.

Ba anh em Chử gia ở Việt Châu phất cờ khởi nghĩa, dựa vào tiềm lực tài chính hùng hậu của gia tộc và vị nghĩa tử Vệ Mâu dũng mãnh thiện chiến của Chử gia, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng thời loạn lạc sinh ra anh hùng, quân Việt không thể một mình độc chiếm thiên hạ, mười năm chinh chiến khiến cho đại lục chỗ nào cũng điêu tàn, dân chúng lầm than. Sau khi phái sứ giả đàm phán, các phe phái đạt được sự đồng thuận, ngừng chiến phân chia đất đai, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Quân Việt chọn chiếm đóng phương Bắc, định đô ở thành Phụng Kinh.

Tuy nhiên, loạn lạc bên ngoài tạm yên, nội chiến lại nổi lên.

Ba huynh đệ Chử gia xảy ra tranh chấp về ngôi vị hoàng đế, Chử lão đại cho rằng ngôi vị hoàng đế nên thuộc về trưởng tử; Chử lão nhị và Chử lão tam đều cho rằng mình phù hợp để xưng đế trong thời loạn lạc hơn là người anh cả có tài văn chương nhưng võ công lại kém cỏi. Mấy anh em ai cũng không chịu nhường ai, chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết, khiến cho đội quân Chử gia vốn khiến cả đại lục nghe danh phải khϊếp sợ lần đầu tiên nổ ra nội chiến quy mô lớn.

Nghĩa tử Chử gia là Vệ Mao lập được nhiều chiến công hiển hách, rất được lòng quân sĩ, lâu ngày tích lũy được một lượng lớn binh lính trung thành. Nhưng ông không có ý định tranh giành ngôi vị hoàng đế, vì vậy trong cuộc chiến nội bộ này, ông trở thành miếng bánh ngon mà ai cũng muốn có được. Chử gia huynh đệ vì muốn có được sự giúp đỡ của ông, đã không từ thủ đoạn nào.

Ban đầu có thể là dùng tình cảm để lay động, hoặc dùng lợi ích để dụ dỗ, nhưng sau khi ông lựa chọn đứng về phía Chử lão đại, lớp mặt nạ khách sáo, cung kính kia cũng không còn nữa.

Không lôi kéo được thì nhất định phải xé rách mặt nạ.

Chử lão nhị và Chử lão ăn cả ngã về không, dùng đại tẩu để uy hϊếp, không ngờ đại tẩu tính tình cương liệt, thấy Chử lão đại có ý định thỏa hiệp, liền gieo mình từ trên tường thành xuống.

Cha mẹ của Chử gia huynh đệ mất sớm, đại tẩu tuy tính tình có chút nóng nảy nhưng lại chăm sóc bọn họ như em ruột. Thế nhưng, cái chết của đại tẩu không những không khiến hai người em hối hận, mà còn khiến bọn họ ra tay tàn nhẫn hơn, muốn bắt cóc con gái Vệ Như Sương của Vệ Mâu làm con tin, ép buộc Vệ Mâu phải quay sang ủng hộ mình.

Lúc bấy giờ, Vệ Như Sương vừa mới sinh hạ một bé gái, sau khi nhận được thư khẩn của phụ thân, nàng cùng với phu quân Cố Lan Đình, dưới sự bảo vệ của thân tín, đã rời khỏi Cố gia ngay trong đêm, chạy về Phụng Kinh. Vì bị truy đuổi gắt gao, hai vợ chồng đã phải trải qua muôn vàn khó khăn trên đường đi, mười ngày sau thì bị bao vây ở chùa Hương Sơn, cách Phụng Kinh năm trăm dặm.

Vệ Như Sương sợ con gái sinh non sẽ bị tổn hại, liền giấu con gái dưới Phật đường, ôm theo tã lót trống không cùng phu quân rơi vào tay hai huynh đệ Chử gia.

Thế nhưng Vệ Mâu đã sớm có đối sách, ông bố trí mai phục ở chân núi Hương Sơn, thành công bắt sống hai huynh đệ Chử gia, giải cứu vợ chồng Vệ Như Sương. Nhưng khi Vệ Mâu cùng con rể quay lại chùa Hương Sơn để đón bé gái thì dưới Phật đường đã trống không.

Cố Lan Đình xuất thân từ gia đình thư hương, là kiểu người yếu đuối nhất trong thời loạn lạc, cuộc chạy trốn liên miên đã khiến cho thân tâm hắn quệ, thêm vào đó, vì bảo vệ Vệ Như Sương ở dưới chân núi Hương Sơn mà bị thương, lại thêm cú sốc này, hắn liền ngất xỉu tại chỗ.

Vệ Như Sương sau khi sinh non chưa được bao lâu, nghe tin con gái mất tích, cũng đau lòng muốn chết. Hai vợ chồng cùng lúc đổ bệnh, từ đó mang bệnh trong người.

Cuộc nội chiến của quân Việt cũng kết thúc tại đây.

Trưởng tử Chử gia Chử Việt lên ngôi hoàng đế, thành lập triều đại Bắc Lăng, lấy niên hiệu là Định An.

Cùng lúc đó, Nam Hào, Đông Nhữ, Tây Vu lần lượt thành lập, cùng với Bắc Lăng hình thành thế chân vạc, các nước nhỏ khác đều lần lượt thần phục.

Năm Định An thứ nhất, thiên tử Bắc Lăng cảm niệm công tòng long của Vệ Mâu, bất chấp sự phản đối của quần thần, kiên quyết phong Vệ Mâu làm Lăng vương, ý muốn cùng Vệ Mâu chia sẻ giang sơn; đồng thời sắc phong cho con gái ông Vệ Như Sương làm Thịnh An quận chúa, lấy niên hiệu ban làm phong hiệu, coi như là một phần bù đắp cho Vệ Như Sương vì đã mất con.

Kể từ đó, thiên hạ thái bình.