Sợ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, bọn họ liền vội vàng viết giấy từ mặt, từng người điểm chỉ lên đó, còn mời cả người làm chứng!
Mấy người hàng xóm già bên ngoài nghe xong đều thở dài: "Đều là tại đồng tiền."
Có người còn chỉ trích ba của Lý Nghĩa: "Ông thật hồ đồ, nhẫn tâm với đứa con trai cả ưu tú, lại quay sang nuông chiều đứa con trai út bất hiếu, không sợ quả báo sao?"
Những người ở khu ổ chuột này nói chuyện luôn cay nghiệt.
Ba của Lý Nghĩa tái mặt: "Đây là chuyện nhà chúng tôi, không cần ông quan tâm."
Trước đây ông cũng biết con trai cả giỏi giang, nhưng giờ chẳng phải nó sa cơ thất thế rồi sao?
Mới hơn 40 tuổi mà đã không thể làm việc, không thể kiếm tiền, ngày ngày ăn không ngồi rồi, ai chịu nổi chứ?
Hơn nữa bọn họ còn nghe được một tin, nghe nói mấy năm nữa khu này sẽ giải tỏa, nếu được đền bù mấy triệu hay mấy trăm nghìn, thì nhà ít đi một người, mọi người sẽ được chia thêm một phần.
Thế là dưới sự chứng kiến của trưởng thôn, mọi người lập xong văn bản từ mặt, Lý Nghĩa xoay người định bỏ đi.
Trưởng thôn cũng có chút không đành lòng: "Con ở đâu? Hay là con cứ ở tạm nhà bác mấy hôm?"
Lý Nghĩa nói: "Ba mẹ ruột còn không dung nổi tôi. Nơi này, về sau tôi sẽ không ở lại nữa."
Mọi người cũng không nói gì thêm.
Đúng lúc này Lý Nghĩa nhận được một cuộc gọi, chiếc điện thoại của chú là loại rẻ nhất, không thể dùng WeChat, chỉ là loại điện thoại cục gạch của người già.
Loại điện thoại này vừa bền, vừa rẻ.
Quan trọng nhất là âm thanh lớn.
Các cụ trong làng cũng không dùng loại điện thoại này nữa, nhưng chú vẫn dùng nó, có thể thấy những năm qua chú sống không hề thoải mái, tiền mình vất vả kiếm được chẳng tiêu được một xu.
Những người hiểu chuyện trong làng đều thấy tức giận thay chú.
Nhưng chú lại không quan tâm.
Lý Nghĩa bắt máy.
Đầu dây bên kia nói: "Xin chào, là nhà trẻ Mãn Thiên Tinh, chú có thể đến mau chóng đến làm việc được không? Nếu chú đến đây chúng tôi sẽ bao ăn bao ở, lương 20.000 một tháng, chú thấy có được không?"
Người nói chuyện chính là Thẩm Vi, từ sau khi người đàn bà đanh đá kia đến, Thẩm Vi liền muốn nhanh chóng tìm được người tới, Lý Nghĩa là do hệ thống đề cử.
Chú ấy từng là một binh vương, dù bị què một chân nhưng sức chiến đấu của chú ấy mười người đàn ông cũng chưa chắc đánh lại.
Thẩm Vi chính là cần một người nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất rất lợi hại như vậy, dù sao cô cũng không thiếu tiền, cứ trả thẳng lương cao nhất!
Lần trước hệ thống đã gọi điện cho Lý Nghĩa một lần rồi, Lý Nghĩa đã đồng ý.
Chỉ là không phải vào ngày hôm nay.
Hiện tại Thẩm Vi thúc giục gấp gáp, cộng thêm việc Lý Nghĩa đang gặp phải những chuyện này, chú lập tức nói: "Được rồi. Tôi sẽ qua đó ngay."
Cúp điện thoại, ánh mắt mọi người nhìn chú đều thay đổi.
Đây là một khu ổ chuột trong thành phố, cuộc sống còn khá khó khăn.
Dù có một củ cà rốt đền bù treo lơ lửng trước mặt họ, nhưng trên thực tế những người này đi làm một tháng cũng không kiếm được 2000 tệ.
Giờ nghe nói Lý Nghĩa có thể kiếm được 20.000 một tháng, lại còn là ở một nhà trẻ, mọi người lập tức sáng mắt lên.
Sau đó, ánh mắt nhìn họ hàng nhà Lý Nghĩa cũng trở nên kỳ quặc.
Em trai Lý Nghĩa phản ứng khá mạnh: "Anh, chuyện này là sao vậy? Sao trước đây anh chưa bao giờ nói với em."
Lý Nghĩa thản nhiên nói: "Nói cho cậu biết để số tiền ít ỏi này cũng bị cậu chiếm mất à!"
Mặt em trai anh đỏ bừng rồi lại trắng bệch.
Em dâu đứng bên cạnh cười nhạo: "Anh mà kiếm được 20.000 à. Ngay cả người có đủ hai chân cũng chưa chắc kiếm được nhiều như vậy, anh cứ khoác lác đi."
Lý Nghĩa nói: "Tôi kiếm được 20.000 một tháng cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô cứ ôm lấy căn nhà đó mà mơ mộng hão huyền đi!"
Người khác không biết, nhưng Lý Nghĩa có một số chiến hữu rất bưu hãn.
Những chiến hữu này biết chú sống ở đây, còn đặc biệt nói cho chú biết thông tin nội bộ. Tuyến tàu điện ngầm đã thay đổi hướng rồi, cho nên nơi này căn bản không bị giải tỏa đâu.
Câu chuyện cổ tích nhận tiền đền bù rồi giàu lên trong một đêm chỉ tồn tại trong quá khứ thôi.
Đám người này ôm mộng giải tỏa rồi đuổi chú ấy đi, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.