Thẩm Vi giờ đây càng thêm hăng hái.
Hằng ngày ở bên cạnh bọn trẻ, lắng nghe những lời ngây thơ của chúng, còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng của sữa bột trên người chúng, cả tiếng cười giỡn, chạy nhảy của chúng nữa, thật sự rất chữa lành.
Không chỉ có cô mà ngay cả bếp trưởng Lưu cũng thường rảnh rỗi là ra sân chơi xem bọn trẻ nô đùa.
Ông ấy nói làm việc ở đây rất giải tỏa áp lực.
Nhưng chuyên gia giáo dục Ông Lan lại tìm đến Thẩm Vi, muốn nói chuyện với cô.
Thẩm Vi hỏi: “Sao vậy?”
Ông Lan sau đó lấy ra một cuốn sổ ghi chép công việc của mình, đưa cho Thẩm Vi.
Thời gian qua, cô đã làm rất nhiều công việc nghiên cứu, quan sát từng đứa trẻ một cách rõ ràng, bao gồm thói quen sinh hoạt, quá trình trưởng thành, những thứ mà bọn trẻ yêu thích nhất.
Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi mà ngay cả Thẩm Vi cũng phải kinh ngạc.
Thẩm Vi càng xem càng phục, cảm thấy mời cô ấy quả thực là quá siêu giá trị rồi.
Chuyên gia giáo dục không chỉ cần có nền tảng lý thuyết phong phú, mà còn cần có đủ kiên nhẫn và tỉ mỉ.
Quả nhiên người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp mà.
Ông Lan nghe Thẩm Vi khen ngợi không ngớt thì không khỏi đỏ mặt, nhưng cô không quên mục đích của mình.
Lần này đến là để báo cáo công việc: “Cô xem đứa nhỏ Hạ Lăng Phong này đi!”
Ông Lan nói: “Đứa trẻ này luôn hơi có chút không thích sống chung, cũng rất kỳ lạ, ít cười, hơn nữa tính phòng thủ tâm lý của nó khá nghiêm trọng.”
Cô biết Thẩm Vi nhận nuôi Hạ Lăng Phong, cũng biết đứa trẻ này từng trải qua những gì, nên rất thương cảm cho số phận của nó.
Nhưng ở độ tuổi còn nhỏ như vậy mà đã xuất hiện một số vấn đề về tâm lý thì cần phải can thiệp kịp thời.
Một khi tâm lý hình thành vấn đề nghiêm trọng thì sau này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thời niên thiếu thậm chí cả cuộc đời của nó.
Loại lời này đối với phụ huynh học sinh bình thường mà nói là đáng sợ, có thể còn bị người ta chế giễu, nhưng Thẩm Vi rõ ràng là không bình thường.
Thẩm Vi nói: “Tôi biết rồi.”
Ông Lan hơi tò mò, không biết Thẩm Vi biết gì.
Báo cáo xong công việc thì liền rời đi.
Thẩm Vi gọi Hạ Lăng Phonglại: “Em ở đây có tốt không?”
Hạ Lăng Phong chính là thiên tài máy tính tương lai, lúc này cậu bé rất cẩn thận nói: “Em ở đây rất tốt.”
“Chị muốn giao cho em một nhiệm vụ, em có thể hoàn thành tốt không?”
Đối với trẻ con mà nói, nhiệm vụ là một việc rất quan trọng.
Ngay lập tức ánh mắt của cậu bé trở nên kiên định: “Em có thể.” Giọng Hạ Lăng Phong rất lớn.
Thẩm Vi gật đầu hài lòng.
Sau đó liền đăng lên mạng tìm một gia sư là sinh viên đại học với mức lương 200 tệ mỗi giờ.
Thẩm Vi đương nhiên biết lý do tại sao Hạ Lăng Phong lại không hòa đồng.
Cậu bé là một thiên tài, đặt thiên tài vào giữa những người bình thường thì thực sự sẽ rất khó chịu.
Tương lai cậu bé sẽ tiến bước trên con đường rộng lớn hơn, Thẩm Vi dự định xây dựng một nền tảng cho cậu bé trước.
Thẩm Vi vừa đăng bài lên nền tảng thì ngay lập tức đơn đặt hàng đã bị người ta giành mất.
Thẩm Vi kiểm tra lại trình độ của người giành đơn, tỷ lệ đánh giá tốt khi làm gia sư cho người khác là 99%.
Là một sinh viên giỏi của trường đại học 985, còn kèm theo bảng điểm thi đại học năm đó, đạt hơn 600 điểm.
Mà yêu cầu của Thẩm Vi ở đây chỉ là bổ sung từ tiểu học trở lên.
…
Thẩm Vi hoàn toàn không biết, cô vô tình đăng một đơn đặt hàng kèm gia sư lại khiến cho nhóm chính thức của nền tảng kèm gia sư bùng nổ.
Trong nhóm lập tức ồn ào: “Wow, vừa rồi xuất hiện một đơn hàng khủng, mọi người có xem chưa? Ai mà có tốc độ nhanh vậy?”
“Đó nhất định là tốc độ tay của người độc thân 20 năm, tôi còn chưa kịp xem thì đã chốt đơn rồi.”
“Trời ạ, thù lao 200 tệ một giờ là thật sao?”
“Tôi cũng muốn mớ kiếm tiền này quá đi.”