Bếp trưởng Lưu tổng cộng làm 10 món, nam nữ có mặt đều như thể đã đói mấy ngày rồi, món nào cũng hết sạch, không còn thừa một chút nào.
Ăn uống no say, bác sĩ Lục nói với Thẩm Vi: "Vì bữa cơm này, không cần trả tiền tôi cũng sẵn sàng đến."
Những người có mặt đều nhao nhao đồng tình.
Nghĩ đến việc ở đây lại cung cấp ba bữa một ngày, nhiệt tình làm việc của mọi người đều bỗng chốc tăng cao.
Họ là dạng cấp bậc gì chứ, thế mà lại có thể ăn những món giống như khách hàng của khách sạn quốc tế Giang Bắc sao?
…
Nhân viên bán hàng tầng hai của trung tâm thương mại, chị Từ đang có chút phiền lòng.
Cả ngày đều cau mày.
Ngay cả trưởng nhóm đi ngang qua cũng phải vòng đường tránh.
Tiểu Lý, đồng nghiệp cùng là nhân viên bán hàng, đi đến hỏi chị Từ: “Chị sao vậy?”
Chị Từ đã phiền lòng từ lâu rồi, cuối cùng cũng có người hỏi nên không thể nhịn được nữa.
“Mẹ chồng tôi thích chiếm lợi nhỏ, chuyện cho con đi nhà trẻ lại cãi nhau rồi, bà ấy không biết từ đâu tìm được một nhà trẻ rẻ tiền, trực tiếp cho con đi học, nghe nói đã đóng học phí rồi đấy!”
Chị Từ 36 tuổi rồi, đã làm thụ tinh trong ống nghiệm mấy lần mới có được con.
Cho nên cưng chiều con vô cùng.
Mẹ chồng chị Từ cũng là nhân vật nổi tiếng, thích chiếm món lời nhỏ. Không phải đi học ở chỗ này thì cũng là đi nghe diễn thuyết ở chỗ khác.
Mỗi lần đều có thể mang về gạo, mì, dầu, thậm chí còn có thể được đi du lịch miễn phí.
Trong mắt những người trẻ tuổi, bà ấy đúng là nhân vật thần kỳ.
Theo chị Từ nói, nhà họ cả năm chẳng mua quả trứng nào, toàn là do mẹ chồng đi xếp hàng ở đủ nơi nhận về!
Nhưng chuyện khác cũng thôi.
Chuyện con đi học là vô cùng quan trọng, chị Từ tuy không có nhiều tiền nhưng cũng muốn bỏ tiền ra cho con học ở nhà trẻ tốt.
260 một tháng có thể là nhà trẻ gì chứ?
"Nhưng mà không thể nói lý lẽ với người già được, hơn nữa bà ấy lại là người keo kiệt như vậy, đã đưa 260 rồi. Chuyện này là ván đã đóng thuyền."
Tiểu Lý nghe xong liền nói: "Vậy thì không được, việc học của trẻ con rất quan trọng, vẫn phải chọn trường tốt, nghèo đến mấy cũng không được nghèo con cái."
"Chị họ nhà tôi vì ở đây có nhà trẻ quý tộc, muốn bốc thăm trước, nên đã mua nhà ở gần đó, nghe nói hai vợ chồng đang tích cực chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn phụ huynh."
Chị Từ nghe xong, ánh mắt lộ ra vài phần ngưỡng mộ.
Nhà trẻ quý tộc, cô cũng nghe nói, nhưng con nhà cô thực sự là không thể vào được.
Nghe người ta nói phải kiểm tra tài sản, tài sản không được dưới 500.000.
Năm đó, cô vì sinh con đã tiêu hết 500.000 rồi, bây giờ chỉ là điều kiện bình thường.
Chị Từ nói: "Tôi cũng không muốn tìm nhà trẻ tốt như vậy, nhưng ít nhất cũng phải tìm một trường tương đối, khoảng 2400 một tháng là được."
Một tháng cô mới kiếm được 3500, có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để cho con học cũng đủ thấy đứa bé nhà họ được cưng chiều như thế nào rồi
Tiểu Lý nghe đến con số này liền hơi giật mình: "Sao bây giờ trẻ con chỉ học mẫu giáo mà lại đắt thế?"
Chị Từ nói: "Đúng vậy, một đứa trẻ chính là một triệu phú đấy, nhưng là triệu phú nợ nần!"
Hai người nói chuyện không đến đâu, chị Từ lúc đó liền quyết định, cùng lắm thì bù 260 cho mẹ chồng, dù sao cô cũng phải cho con học nhà trẻ tốt mới được.
Cô tức giận về nhà, kết quả vừa về nhà đã thấy mẹ chồng đang chơi với con gái Manh Manh.
Đúng vậy, đứa nhỏ mà cô sinh ra là một bé gái, trông rất dễ thương, luôn luôn mặc đủ loại váy đẹp như búp bê.
Lòng chị Từ lại mềm đi, cô sinh con muộn hơn người khác nên mẹ chồng cũng lớn tuổi hơn những người mẹ chồng khác.
Bây giờ có thể giúp đỡ chăm sóc con đã là rất vất vả rồi.
Nếu không, cô mà không đi làm thì gia đình sẽ không xoay sở nổi.
Nhưng vấn đề liên quan đến con cái của mình, cô vẫn rất quan tâm.
"Mẹ!" Chị Từ định nói chuyện đàng hoàng với mẹ chồng.
"À, con biết nhà trẻ 260 một tháng mà mẹ giới thiệu cho con là ai giới thiệu không? Là cô giáo Đường đấy."
"Thật sự là cô ấy sao?" Chị Từ kinh ngạc.