Hạ ba từ lâu đã thèm muốn sự tốt bụng của mọi người dành cho con trai mình.
Bản thân ông ta là một kẻ cặn bã không được xã hội chấp nhận, cũng không có khả năng kiếm tiền.
Thêm vào đó, ông ta lại nghiện rượu, chỉ có thể đi ăn trộm, lừa đảo.
Một khi phát hiện ai đó tốt với con trai mình thì ông ta sẽ lập tức muốn lừa gạt vài trăm đồng từ người đó để tiêu xài.
Những người sống ở đây đều là dân nghèo, tổng cộng có bao nhiêu tiền đâu? Cho nên, Hạ ba cứ bám riết lấy họ, ba lần bảy lượt như thế, mọi người nhìn thấy Hạ Lăng Phong đều né tránh, sợ bị người cha vô liêm sỉ này, hút máu.
Chính vì vậy, cuộc sống của cậu bé thiên tài máy tính ngày càng khó khăn.
Hạ ba thích nhất là những cô gái trẻ như Thẩm Vi, lương thiện giàu lòng thương cảm. Con mắt ông ta đảo một vòng, trong đầu đã nảy ra một âm mưu xấu xa.
“Con trai tôi ăn gì đấy? Nó bị viêm dạ dày, cô làm như vậy, nếu dạ dày nó bị hỏng thì cô phải bồi thường đấy!” Ánh mắt đỏ ngầu của Hạ ba lóe lên vẻ xảo quyệt.
Chủ tiệm bánh bao bên cạnh nghe thấy liền tức giận: “Bồi thường cái gì? Bánh bao nhà tôi rất sạch sẽ vệ sinh nhé, nói bánh bao nhà tôi có thể gây viêm dạ dày cho con trai ông, ông bị điên à?”
Hạ Lăng Phong run rẩy, nhưng vẫn nhớ đến Thẩm Vi, nhỏ giọng kéo tay cô: “Chị ơi, chị đi nhanh đi, không là ông ấy lại bắt chị phải trả tiền đấy.”
Trước đây, Hạ Lăng Phong không hiểu tại sao mọi người lại tránh né mình.
Sau này, dần dần cậu bé cũng hiểu ra. Cậu cũng nghe được những lời đánh giá của mọi người về ba mình. Hai ba con họ kẻ xướng người hoạ, chẳng lẽ là trò lừa đảo?
Đứa trẻ không biết cái gì gọi là lừa đảo, nhưng trong lòng cũng biết đây không phải là điều tốt đẹp gì.
Cậu vừa lo lắng vừa buồn khổ, sợ rằng người chị tốt bụng này cũng sẽ bị ba mình bắt nạt.
Thẩm Vi nói với cậu: “Đừng lo, chị không sợ ông ta.”
Chưa kịp chờ Thẩm Vi ra tay thì bà chủ tiệm bánh bao đã đuổi Hạ ba đi.
“Người gì thế này?” Bà chủ tiệm bánh bao lẩm bẩm.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thời buổi này ít khi thấy đứa trẻ gầy yếu như Hạ Lăng Phong.
Thật tội nghiệp, người như vậy thì nuôi con làm gì?
Thẩm Vi nói với Hạ Lăng Phong: “Em có thích ba em không?”
Hạ Lăng Phong lắc đầu.
Thẩm Vi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy em có muốn đến một nơi không có ba, đi học ở đó, cũng có một vài người bạn không?”
Đôi mắt to tròn của Hạ Lăng Phong lóe lên ánh sáng: “Chị muốn đưa em đến trại trẻ mồ côi à?”
Thẩm Vi ngạc nhiên: “Em biết đến trại trẻ mồ côi?”
Giọng nói điện tử của hệ thống bổ sung trong đầu Thẩm Vi: “Trước đây cũng có một vài người muốn giúp cậu bé, muốn ba cậu bé đưa cậu bé vào trại trẻ mồ côi nuôi, nhưng ba cậu bé đòi họ 5 vạn đồng, khiến những người tốt bụng đều phải từ bỏ.”
Ngay cả Thẩm Vi cũng không khỏi ngạc nhiên, thôi rồi, Hạ ba quả thật coi con mình như con gà đẻ trứng vàng à.
Sau đó, Thẩm Vi kéo Hạ Lăng Phong ra ngoài.
Mới đi được vài bước, họ nhìn thấy Hạ ba từ một góc cua đi ra, vẻ mặt hung ác nhìn họ.
Bà chủ tiệm bánh bao thân hình to lớn, trông không giống người dễ chịu.
Hạ ba tuy là đàn ông nhưng sớm đã bị rượu tàn phá thân thể, gầy gò như con gà con, cũng không dám cứng rắn với người khác.
Ông ta đứng bên cạnh chờ cô xuất hiện, quả nhiên, không bao lâu sau Thẩm Vi đã dẫn con trai ông ta ra.
Hạ ba nhìn Thẩm Vi: “Có phải cô cũng thấy thằng nhóc này đáng thương không? Nếu cô muốn dẫn nó đi thì cũng rất đơn giản, cho tôi 100.000 tệ!”
Thẩm Vi nói: “Nhưng mua bán trẻ em là bất hợp pháp.”
“Hơn nữa, ông không chỉ mua bán, mà còn liên quan đến việc bỏ rơi, ngược đãi trẻ vị thành niên.”
Hạ ba vốn tưởng Thẩm Vi mới tốt nghiệp đại học, nhìn qua dễ bắt nạt, không ngờ cô lại nói thẳng thừng như vậy!
Hạ ba giả vờ: “Cô nói bậy bạ gì đó, nó là con trai tôi mà.”
“Nếu cô còn dám nói lung tung nữa thì có tin tôi đánh cô không?” Ông ta giơ tay định đánh Thẩm Vi.
Nhưng có hệ thống ở đó, làm sao cho Hạ ba thành công được?