Lần này chuyện tình ầm ĩ, trong nhà đối phương không chịu bỏ qua.
Mà bên quản đốc Cố cũng không có thời gian xử lý, chỉ có thể để Cố Kỳ Việt đợi ở đồn công an trước.
Nghĩ vậy, cảnh sát Chu tức giận lườm Cố Kỳ Việt một cái: "Cô ấy không sao, còn cậu! Lần này cậu đánh người ta vào bệnh viện, cậu thật sự muốn ngồi tù sao!"
Cố Kỳ Việt nghe vậy, khinh thường bĩu môi, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vài phần chán ghét, nói thẳng: "Đó là do cậu ta đáng đời, lần sau nhìn thấy, tôi còn đánh nữa đấy!"
"..."
Cảnh sát Chu cảm thấy mình không có cách nào để nói chuyện với Cố Kỳ Việt, nói tiếp nữa thì hắn ta sẽ tăng huyết áp vì bị tên này chọc giận mất.
Hắn ta ghét bỏ vẫy tay với Cố Kỳ Việt, lập tức xoay người nhìn về phía Thẩm Triều Triều, giọng điệu trở nên ôn hòa: "Đồng chí Thẩm Triều Triều, sau này có khó khăn gì thì tới đồn công an giải quyết, đừng tự tiện ra tay nữa, nếu không sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, cô sẽ bị xử phạt đấy, còn trẻ như vậy nếu để lại án thì về sau sẽ không tốt đâu.""
Thẩm Triều Triều nghiêm túc gật đầu, thái độ ngoan ngoãn nhận sai khiến cảnh sát Chu vui mừng không ít, đây là một người biết nghe lời!
Đột nhiên nghĩ tới đứa con gái nhà mình cùng tuổi với cô, từ nhỏ đã là một tiểu bá vương, cả ngày leo cây trèo tường, có đôi khi hắn ta còn hoài nghi có phải mình sinh ra một đứa con trai không.
Hắn ta chỉ muốn một cái áo bông nhỏ, chứ không phải mũ giáp sắt...
Sau khi nhận được sự cho phép rời đi từ miệng cảnh sát, Thẩm Triều Triều lặng lẽ nhìn thoáng qua hướng Cố Kỳ Việt đang ở, trước khi rời đi cô còn cố lấy dũng khí nói lời tạm biệt với Cố Kỳ Việt: "Cố Kỳ Việt, cảm ơn anh đã giúp tôi, tạm biệt!"
Lần mở miệng này nói năng liền mạch khiến Cố Kỳ Việt không nhịn được nhướn mày, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.
Nghe không giống như nói lắp!
Chẳng qua, Thẩm Triều Triều nói xong là đi ngay, không cho Cố Kỳ Việt cơ hội có được đáp án... Sau khi ra khỏi đồn công an, Thẩm Triều Triều giơ tay vỗ ngực, cô cũng cảm thấy kinh ngạc đối với sự phát huy vượt xa người thường vừa rồi của mình.
Hình như nói chuyện với người khác cũng không khó như vậy!
Trong lớp khăn quàng cổ che kín, Thẩm Triều Triều bất giác hé miệng cười, đột nhiên có thêm không ít dũng khí.
Vốn định cô đợi qua vài ngày nữa, nhưng hiện tại cô đã muốn hành động rồi, tốt nhất là hôm nay có thể có luôn kết quả... Cũng nhân lúc cô đang có đầy đủ lòng can đảm, không còn sợ hãi và khủng hoảng như thế nữa.
Thẩm Triều Triều quyết định xong cũng không chậm trễ, khác với lần đi lại trong trời mưa lúc trước, lần này trên đường có rất nhiều người đi đường.
Vì để không bị người khác vây xem, cô chỉ có thể cởi khăn quàng cổ xuống một chút, để lộ ánh mắt trong suốt như nước thu.
Trong veo sáng ngời.
Nhưng hiển nhiên là Thẩm Triều Triều cũng không quen, cô dùng sức kéo thấp vành nón, cố gắng muốn che kín mặt.
Đồng thời nhịp bước chân cũng nhanh hơn, tranh thủ nhanh chóng đến nhà họ Cố!
Ký ức đội mưa đến nhà họ Cố mấy ngày trước vẫn còn đó, Thẩm Triều Triều trực tiếp chọn một con đường nhanh nhất, không đến nửa giờ đã tới nơi... Đương nhiên, trong lúc đó vì tránh né người đi đường và trẻ con đi tới nên cô đã không thể không mất một ít thời gian.
Cũng may không gặp chuyện gì nguy hiểm.