Ngay sau đó, cảnh sát hỏi người bị đánh, đối phương nói rõ ràng và có thể đưa ra bằng chứng chứng tỏ gã chỉ là đến thăm hỏi, đến đưa tiền trợ cấp cho đồng chí Thẩm Hà.
Nếu như hành vi của gã làm cho Thẩm Triều Triều hiểu lầm, gã chấp nhận xin lỗi, ngoài ra cũng sẽ không truy cứu, hy vọng chuyện này không biến thành ảnh hưởng đối với Thẩm Triều Triều.
Nhưng Thẩm Triều Triều nghe vậy vẫn kiên trì báo án, nói Vương Kiến Thiết trèo tường có ý đồ gây rối với cô!
Nhưng mà, bởi vì hàng xóm nghe được âm thanh nên mới đến, cho dù có là trèo tường cộng thêm việc rất nhiều người đến thì bảo cảnh sát đến nơi đó điều tra cũng sẽ không tra ra được gì, cho dù xung quanh có dấu vết thì cũng đã bị những người khác giẫm mất rồi.
Cho nên, nếu Thẩm Triều Triều tiếp tục kiên trì, cô sẽ bị giam giữ vì tội cố ý gây thương tích.
Nghe đến đó, Cố Kỳ Việt chép miệng, không biết nên bình luận như thế nào, ấn tượng đầu tiên mà Thẩm Triều Triều để lại cho anh cũng không tốt lắm, người bình thường làm sao có thể ngay cả mặt mũi còn chưa gặp đã có thể nói muốn gả cho anh, bởi vậy rất làm cho người ta hoài nghi hiện tại cô là đang lạt mềm buộc chặt dụ dỗ đàn ông.
Tên Vương gì gì đó này là quản đốc xưởng máy móc, tốt hơn một tên côn đồ không làm việc đàng hoàng như anh nhiều.
Chẳng qua không có chứng cứ bày ra trước mặt nên Cố Kỳ không tùy tiện định nghĩa, tựa như người khác đều đang nói rằng anh là ác bá không việc ác nào không làm... Rốt cuộc chân tướng là gì, không thể dễ dàng đưa ra quyết định được.
Chờ cảnh sát vừa đi, họ Vương này trực tiếp lộ ra bộ mặt thật, khiến người ta nghe xong chỉ cảm thấy ghê tởm.
Đừng nói Thẩm Triều Triều, ngay cả anh cũng không nghe nổi, trực tiếp đứng dậy đá người ta ngã văng.
Trong nháy mắt, lỗ tai thanh tịnh, tâm trạng cũng tốt hơn.
Thật sự không nên so sánh mình với tên cặn bã này, dù cho anh lăn lộn thế nào thì cũng mạnh hơn tên chó này nhiều!!!
Cố Kỳ Việt ngẫm lại bèn tức giận, Vương Kiến Thiết lăn một đường làm vết thương trên đầu nặng thêm, băng vải màu trắng quấn trước đó không lâu nhanh chóng nhuộm một mảnh đỏ rực, gã rêи ɾỉ đưa tay che đầu lại, thái độ đối xử với Cố Kỳ Việt cũng sẽ không tốt: "Mày là ai, cảnh sát, cảnh sát mau tới đây đi, có người đả thương người khác ở đồn công an này!"
Tiếng kêu to của Vương Kiến Thiết nhanh chóng gọi người khác tới, ngoại trừ vị cảnh sát tiếp đãi ra thì còn có một nam cảnh sát trung niên mặt chữ điền cũng đi theo cùng, nhìn thấy lại là Cố Kỳ Việt đánh người, lông mày của hắn ta nhíu lại rất chặt.
Đầu tiên là trấn an Vương Kiến Thiết một phen, sau đó lập tức xoay người đi tới trước mặt Cố Kỳ Việt, đứng lại nói: "Cố Kỳ Việt, cậu đánh người vào đồn công an rất vinh quang sao, lại còn ra tay ở đồn công an, lần này cậu không muốn đi nữa đúng không!""
Nói xong, cảnh sát Chu vẫn tức không chịu được, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà tiếp tục nói: "Cố Kỳ Việt, cậu nói xem cậu còn là một đứa trẻ ranh to xác, không chịu đi làm chuyện tốt, cho dù là đi làm thêm thì cũng còn hơn là cả ngày gây chuyện, may mà cậu có một gia đình tốt, nếu không cậu..."