Dáng xương xuất sắc, mặt mày tinh xảo.
Nhất là đôi mắt hoa đào, dù cho lúc này tức giận nhưng bên trong vẫn cất giấu sao trời.
Chỉ là, nếu như đối diện với thời gian hơi dài sẽ phát hiện trong mắt của anh còn cất giấu vẻ kiêu ngạo lẫn cuồng vọng, cả người sáng loáng viết mấy chữ không dễ chọc vào.
Mà khi bị người khác đột nhiên tới gần, Thẩm Triều Triều căng thẳng níu lấy góc áo, thân thể của cô bắt đầu run rẩy khe khẽ, theo bản năng muốn nói xin lỗi nhưng lại không mở miệng ra được.
Sau khi gặp Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều biết kế hoạch của cô sắp thất bại rồi.
Người đàn ông này sẽ không dễ dàng bị người khác chi phối.
Tựa như hiện tại, dùng khí thế đè ép người khác, để cô biết khó mà lui.
Ánh mắt Thẩm Triều Triều chua xót, nước mắt không khống chế được trào ra thấm ướt lông mi, khóe mắt cô hồng hồng cực kỳ giống thỏ trắng nuôi trong nhà đang mở to mắt nhìn đối phương.
Cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cho dù đã biết kết quả cuối cùng nhưng lúc này vẫn bướng bỉnh muốn hỏi.
"Anh... có muốn... Kết hôn..."
"Cô bị cà lăm à? Muốn kết hôn với tôi cũng không hỏi thăm xem tôi là hạng người gì, bên ngoài đều nói tôi là tên xấu xa không chuyện ác nào là không làm... Chẳng qua, cho dù tôi có là tên xấu xa, tôi cũng không muốn kết hôn cùng cô đâu!"
Đối mặt với người phụ nữ đột nhiên tìm đến nhà nói chuyện kết hôn, Cố Kỳ Việt căn bản không có ý lưu tình ngoài miệng.
Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười ác liệt, tiếp tục nói: "Miễn bàn đến cô giấu đầu che mặt kỳ quái, cho dù cô là tiên trên trời, tôi cũng không muốn kết hôn cùng một người xa lạ, nếu như cô hối hận rồi thì tôi có thể giúp cô giới thiệu..."
""Cố Kỳ Việt!""
Mắt thấy Cố Kỳ Việt càng nói càng thái quá, Diệp Phương nhíu mày lớn tiếng quát lên, không để anh tiếp tục nói lung tung nữa.
Chuyện đặc biệt thì đối xử đặc biệt, nếu Thẩm Triều Triều là người bình thường thì bà đã sớm mời cô ra ngoài rồi.
Cho dù có cứu được bà Vương Thải Hà thì cũng không thể lấy hôn nhân của con trai bà ra để bồi thường được.
Nhưng nghĩ đến trạng thái đặc biệt của Thẩm Triều Triều cùng với kiên định muốn gặp Cố Hằng ngay từ đầu của cô, sau đó cô lại đội mưa đến nhà họ Cố chờ bà trở về, có lẽ trong đó còn có chuyện mà bà chưa biết rõ.
Bình thường thái độ của Diệp Phương đối với người khác rất lãnh đạm, chỉ khi đối mặt với bệnh nhân mới có thể trở nên hiền lành dễ gần.
Hiện giờ hiển nhiên bà đã xem Thẩm Triều Triều trở thành bệnh nhân của mình, bởi vậy nên vô cùng bao dung.
Nhưng lại làm cho Cố Kỳ Việt cảm thấy câm nín, khóe miệng giương cao của anh dần dần hạ xuống, sắc mặt ngay sau đó không chút thay đổi mà đứng thẳng người dậy, khó chịu xì một tiếng về phía Thẩm Triều Triều, cảm thấy đồng chí Diệp Phương hôm nay uống nhầm thuốc rồi.
Sao lại mẹ tốt với một người phụ nữ xa lạ như vậy?
Mà sau khi Thẩm Triều Triều chính tai nghe được "đáp án", dũng khí lập tức biến mất không còn đâu khiến cô lại khôi phục về trạng thái dễ bị khủng hoảng và sợ hãi, sắc mặt được che lấp dưới lớp khăn quàng cổ tái nhợt, thân thể cô run rẩy càng lúc càng dữ dội.