Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Chương 18

Thẩm Triều Triều biết suy nghĩ của mình bắt đầu trở nên cực đoan, như vậy là không đúng, nhưng hiện tại cách có thể cô tự cứu mình chỉ có một.

Kết quả của việc lấy chồng có thể sẽ không tốt, biết đâu đó chính là hố lửa.

Chỉ là, Thẩm Triều Triều không có lựa chọn.

Nếu như cô là một người bình thường, không sợ tiếp xúc với những người khác, có lẽ sẽ tìm được cách khác thay đổi vận mệnh mình, dũng cảm đối kháng với Vương Kiến Thiết của xưởng máy móc, không cần lấy hôn nhân của mình ra đặt cược, cố gắng giãy thoát trong bùn lầy.

Nhưng đáng tiếc cô không phải.

Ngay cả việc ra ngoài cô cũng cần phải gom hết dũng khí, dùng quần áo dày nặng che lấp toàn thân, đi trong mưa to giàn giụa, dù là rất khó nhìn thấy người qua đường nhưng cô vẫn lo lắng và đề phòng như cũ.

Khi bị người ta nhìn chăm chú, cơn khủng hoảng sẽ làm cô ngạt thở, thân thể run rẩy không ngừng.

Cô bây giờ giống như người rơi xuống biển, một khi vớ được khúc gỗ trôi để có thể sống sót là sẽ bất chấp bất cứ giá nào... Mà Cố Kỳ Việt chính là khúc gỗ kia, chỉ cần bắt được anh, cô sẽ có thể sống sót!

Quản đốc Cố Hằng còn đang gọi điện thoại, sau khi Thẩm Triều Triều đưa ra quyết định rồi thì không muốn tiếp tục ở lại đây làm việc vô dụng nữa, nhưng khi cô vừa mới nhấc chân đi về phía cửa phòng làm việc đã bị Cố Hằng phát hiện ngay lập tức.

""Cảm ơn đã báo cho tôi biết, bên tôi... Đồng chí Thẩm, cô muốn về sao? Tôi sẽ phái xe đưa..."

"Không cần, tôi có thể... tự mình... về nhà, tạm biệt!"

Khác với ý tốt mà Diệp Phương dành cho cô, quản đốc Cố Hằng giải quyết việc chung lạnh lùng cứng rắn khiến Thẩm Triều Triều chỉ muốn biến mất ở chỗ này, muốn vội vàng tìm một chỗ an toàn giấu mình đi.

Giống như con ốc sên thò râu ra rồi lại nhát gan rút vào trong vỏ.

Sau đó không đợi Cố Hằng nói hết lời, Thẩm Triều Triều đã dùng sức lắc đầu, nhanh chóng mở cửa phòng làm việc của quản đốc rồi chạy về nơi mình đến.

Văn phòng quản đốc xây ở phía Tây xưởng sắt thép, bên cạnh là nhà máy xử lý và phòng tài vụ, cách một khoảng nữa chính là căn tin và phòng bóng bàn, là khu vực ăn cơm và nghỉ ngơi giải trí của các công nhân.

Bây giờ không phải lúc ăn cơm, bởi vậy dọc theo đường đi chỉ gặp lẻ tẻ vài người.

Thẩm Triều Triều không quan tâm mà cúi đầu chạy rất nhanh, khăn quàng cổ che mặt khiến hô hấp cô cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Đợi đến khi gian nan ra khỏi cổng của xưởng sắt thép rồi, mưa bên ngoài vẫn không ngừng, dưới tình huống xung quanh không có vật che chắn, Thẩm Triều Triều chỉ có thể đứng dưới tàng cây tránh mưa.

Cô đưa tay đẩy khăn quàng cổ ra thành một khe hở, khẽ há miệng thở hồng hộc, trái tim đập thình thịch dữ dội.

Đôi mắt đen của cô có vài phần thất thần, mơ hồ không cách nào tập trung.

Lại dầm mưa lần nữa, mái tóc vốn đã khô một nửa lại bị xối trở về nguyên trạng, ướt sũng dính sát khiến Thẩm Triều Triều thoạt nhìn giống như một con mèo nhỏ lang thang không nhà để về, đáng thương vô cùng.